Cửu công chúa dựa vào một thân cây, đôi mắt đầy mệt mỏi và đau khổ.
Cô ấy biết Kim Phi nói đúng.
Tình hình hiện tại không phải lỗi của Kim Phi, là lỗi của triều đình, là lỗi của phụ hoàng cô ấy.
"Đúng!" Kim Phi trả lời không chút do dự: "Thái Lưu Dương phải chết, không ai có thể bảo vệ hắn!"
“Bổn cung hiểu rồi!”
Cửu công chúa ngẩng đầu lên, đẩy đầu dựa vào gốc cây, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại: "Tiên sinh, ngài dẫn người về làng trước đi, bổn cung sẽ đích thân đi giết Thái Lưu Dương! Ngoài ra còn có Từ mập ở Tây Xuyên, Đại thái giám do phụ hoàng ta phái tới, đến một người ta sẽ giết một người, bổn cung sẽ đích thân giết hết!
Kho lương thực của tiên sinh sẽ sớm được mở niêm phong, lương thực mà bọn Từ mập ăn chặn, ta cũng sẽ bắt bọn chúng đền lại gấp đôi cho tiên sinh, như thế thì tiên sinh có hài lòng không?"
“Ta đã nói rồi, không cần điện hạ nhọc lòng...”
“Bổn cung tình nguyện nhọc lòng!”
Cửu công chúa vốn đang ép buộc bản thân phải bình tĩnh, lúc này lại không nhịn được nữa, đỏ mắt nhìn chăm chằm Kim Phi, điên cuồng quát lên: "Bổn cung đã nói rồi, bổn cung sẽ đích thân xử lý, cho ngài một lời giải thích thỏa đáng!
Chẳng lế ngài thật sự muốn tạo phản, khiến chúng ta trở mặt thành thù, đao binh đối mặt, giết đến khi ngươi chết ta sống thì ngài mới hài lòng ư?”
Đây là lần đầu tiên Kim Phi nhìn thấy Cửu công chúa mất bình tĩnh như vậy, y sững sờ một lát.
"Hơn nữa, ngài lúc nào cũng bốc đồng như vậy, hễ tức giận là kêu đánh kêu giết, bổn cung xin ngài, hãy suy nghĩ kỹ trước khi ra tay được không?”
Cảm xúc bị đè nén của Cửu công chúa đột nhiên bùng nổ, cô ấy tiếp tục gào lên với Kim Phi: "Ngài như vậy mà cũng đòi đi giết đám người Từ mập ở Tây Xuyên ư, bọn người Từ mập đều là đám đầu đá, ngài cho răng bọn chúng sẽ chỉ đứng đó đợi ngài đến giết bọn chúng sao?
Ngài có tin rẵng, trong vòng năm giờ sau khi ngài giết Thái Lưu Dương, quân đội sẽ bao vây hoàn toàn Kim Xuyên đến mức nước chảy không lọt, tới lúc đó ngay cả Tạ Hỉ Quang của Quảng Nguyên, ngài cũng không giết được!
Mà thương hội và tiêu cục của ngài ở kinh thành và Giang Nam đều sẽ bị quan lại đuổi cùng giết tận, mọi người sẽ bị xử tử ngay lập tức!
Cho dù ngài tạo phản có thành công hay không, Kim Xuyên cũng sẽ máu chảy thành sông! Người dân của toàn bộ Xuyên Thục cũng sẽ phải gặp họa theo!
Ngài đã nghĩ tới tất cả những chuyện này hay chưa?
Vì một Thái Lưu Dương mà khiến nhiều người như vậy chôn theo, đây chính là kết quả ngài muốn sao?”
"Ta..."
Khi Kim Phi nghe vậy tựa như bị sét đánh, sự tức giận trong lòng nhanh chóng tiêu tan.
Vừa rồi y thật sự rất tức giận, cũng không suy nghĩ chuyện này đàng hoàng.
Cửu công chúa nói đúng, nếu giết chết Thái Lưu Dương, tin tức nhất định sẽ bị rò rỉ.
Các quý tộc sẽ lập tức huy động một đội quân lớn để trấn áp Kim Xuyên. Đến lúc đó, y quả thực sẽ không thể bỏ lại chuyện ở Kim Xuyên mà đi đến Quảng Nguyên để giết Tạ Hỉ Quang. Y có muốn đi mấy trăm dặm tới Tây Xuyên giết chết Từ mập cũng không thể.
Cho dù y có muốn thì Từ mập cũng không thể ngoan ngoãn chờ y đến giết gã ở Tây Xuyên.
Hơn nữa, các trụ điểm của thương hội và tiêu cục khác nhau nằm khắp Xuyên Thục và Giang Nam chắc chắn sẽ bị xử lý.
Xuyên Thục vốn đã gặp nạn, một khi giao tranh bắt đầu, giới quý tộc chắc chắn sẽ cưỡng ép thường dân tham gia chinh phạt Kim Xuyên, toàn bộ dân thường Xuyên Thục sẽ phải gặp họa theo!
Điều này hoàn toàn trái ngược với ý định ban đầu của Kim Phi, đồng thời cũng khiến Kim Phi nhìn thấy khuyết điểm của mình một lần nữa.
Y quá bốc đồng, hơn nữa không phải là một chính trị gia thấu đáo, không suy nghĩ kĩ về hậu quả của một cuộc tạo. phản.
Thấy Kim Phi bình tĩnh lại, Cửu công chúa chủ động nằm tay Kim Phi: "Tiên sinh, Văn Nhi thật sự không muốn trở mặt thành thù với ngài, tin ta đi, Văn Nhi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng!"
Lúc này Kim Phi mới nhận ra Cửu công chúa đang khế run, tay cũng lạnh băng như băng, giống như vừa mới được vớt ra khỏi nước đá.
"Xem ra kiếp trước cha người đã cứu cả hệ ngân hà, nên kiếp này ông ta không chỉ là hoàng đế hưởng thụ hết sự giàu sang của nhân gian mà còn có được một người con gái như người..."
"Vậy là tiên sinh đồng ý rồi sao?"
Mặc dù Cửu công chúa không hiểu Kim Phi đang nói tới hệ ngân hà là ý gì, nhưng cũng hiểu ý khi thấy giọng điệu của Kim Phi dịu đi.
Kim Phi không trả lời, chỉ đưa tay cởi áo khoác của mình, chuẩn bị khoác lên người Cửu công chúa.
Nhưng không ngờ rằng Cửu công chúa lại vòng tay qua eo y và nhào vào vòng tay y.
Nước mắt cuối cùng cũng chảy dài trên khuôn mặt... Kim Phi do dự một lát, nhưng cuối cùng cũng kéo chiếc áo choàng quanh người cả hai, bọc Cửu công chúa lại, giữ ấm cho cô ấy.
Cửu công chúa khóc rất lâu, khoảng bằng thời gian uống một tách trà mới ngừng thút thít.
Cô ấy lau nước mắt trên ngực Kim Phi, rồi nhón chân lên ôm lấy cổ y...
Cô ấy biết Kim Phi nói đúng.
Tình hình hiện tại không phải lỗi của Kim Phi, là lỗi của triều đình, là lỗi của phụ hoàng cô ấy.
"Đúng!" Kim Phi trả lời không chút do dự: "Thái Lưu Dương phải chết, không ai có thể bảo vệ hắn!"
“Bổn cung hiểu rồi!”
Cửu công chúa ngẩng đầu lên, đẩy đầu dựa vào gốc cây, ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại: "Tiên sinh, ngài dẫn người về làng trước đi, bổn cung sẽ đích thân đi giết Thái Lưu Dương! Ngoài ra còn có Từ mập ở Tây Xuyên, Đại thái giám do phụ hoàng ta phái tới, đến một người ta sẽ giết một người, bổn cung sẽ đích thân giết hết!
Kho lương thực của tiên sinh sẽ sớm được mở niêm phong, lương thực mà bọn Từ mập ăn chặn, ta cũng sẽ bắt bọn chúng đền lại gấp đôi cho tiên sinh, như thế thì tiên sinh có hài lòng không?"
“Ta đã nói rồi, không cần điện hạ nhọc lòng...”
“Bổn cung tình nguyện nhọc lòng!”
Cửu công chúa vốn đang ép buộc bản thân phải bình tĩnh, lúc này lại không nhịn được nữa, đỏ mắt nhìn chăm chằm Kim Phi, điên cuồng quát lên: "Bổn cung đã nói rồi, bổn cung sẽ đích thân xử lý, cho ngài một lời giải thích thỏa đáng!
Chẳng lế ngài thật sự muốn tạo phản, khiến chúng ta trở mặt thành thù, đao binh đối mặt, giết đến khi ngươi chết ta sống thì ngài mới hài lòng ư?”
Đây là lần đầu tiên Kim Phi nhìn thấy Cửu công chúa mất bình tĩnh như vậy, y sững sờ một lát.
"Hơn nữa, ngài lúc nào cũng bốc đồng như vậy, hễ tức giận là kêu đánh kêu giết, bổn cung xin ngài, hãy suy nghĩ kỹ trước khi ra tay được không?”
Cảm xúc bị đè nén của Cửu công chúa đột nhiên bùng nổ, cô ấy tiếp tục gào lên với Kim Phi: "Ngài như vậy mà cũng đòi đi giết đám người Từ mập ở Tây Xuyên ư, bọn người Từ mập đều là đám đầu đá, ngài cho răng bọn chúng sẽ chỉ đứng đó đợi ngài đến giết bọn chúng sao?
Ngài có tin rẵng, trong vòng năm giờ sau khi ngài giết Thái Lưu Dương, quân đội sẽ bao vây hoàn toàn Kim Xuyên đến mức nước chảy không lọt, tới lúc đó ngay cả Tạ Hỉ Quang của Quảng Nguyên, ngài cũng không giết được!
Mà thương hội và tiêu cục của ngài ở kinh thành và Giang Nam đều sẽ bị quan lại đuổi cùng giết tận, mọi người sẽ bị xử tử ngay lập tức!
Cho dù ngài tạo phản có thành công hay không, Kim Xuyên cũng sẽ máu chảy thành sông! Người dân của toàn bộ Xuyên Thục cũng sẽ phải gặp họa theo!
Ngài đã nghĩ tới tất cả những chuyện này hay chưa?
Vì một Thái Lưu Dương mà khiến nhiều người như vậy chôn theo, đây chính là kết quả ngài muốn sao?”
"Ta..."
Khi Kim Phi nghe vậy tựa như bị sét đánh, sự tức giận trong lòng nhanh chóng tiêu tan.
Vừa rồi y thật sự rất tức giận, cũng không suy nghĩ chuyện này đàng hoàng.
Cửu công chúa nói đúng, nếu giết chết Thái Lưu Dương, tin tức nhất định sẽ bị rò rỉ.
Các quý tộc sẽ lập tức huy động một đội quân lớn để trấn áp Kim Xuyên. Đến lúc đó, y quả thực sẽ không thể bỏ lại chuyện ở Kim Xuyên mà đi đến Quảng Nguyên để giết Tạ Hỉ Quang. Y có muốn đi mấy trăm dặm tới Tây Xuyên giết chết Từ mập cũng không thể.
Cho dù y có muốn thì Từ mập cũng không thể ngoan ngoãn chờ y đến giết gã ở Tây Xuyên.
Hơn nữa, các trụ điểm của thương hội và tiêu cục khác nhau nằm khắp Xuyên Thục và Giang Nam chắc chắn sẽ bị xử lý.
Xuyên Thục vốn đã gặp nạn, một khi giao tranh bắt đầu, giới quý tộc chắc chắn sẽ cưỡng ép thường dân tham gia chinh phạt Kim Xuyên, toàn bộ dân thường Xuyên Thục sẽ phải gặp họa theo!
Điều này hoàn toàn trái ngược với ý định ban đầu của Kim Phi, đồng thời cũng khiến Kim Phi nhìn thấy khuyết điểm của mình một lần nữa.
Y quá bốc đồng, hơn nữa không phải là một chính trị gia thấu đáo, không suy nghĩ kĩ về hậu quả của một cuộc tạo. phản.
Thấy Kim Phi bình tĩnh lại, Cửu công chúa chủ động nằm tay Kim Phi: "Tiên sinh, Văn Nhi thật sự không muốn trở mặt thành thù với ngài, tin ta đi, Văn Nhi nhất định sẽ cho ngài một câu trả lời thỏa đáng!"
Lúc này Kim Phi mới nhận ra Cửu công chúa đang khế run, tay cũng lạnh băng như băng, giống như vừa mới được vớt ra khỏi nước đá.
"Xem ra kiếp trước cha người đã cứu cả hệ ngân hà, nên kiếp này ông ta không chỉ là hoàng đế hưởng thụ hết sự giàu sang của nhân gian mà còn có được một người con gái như người..."
"Vậy là tiên sinh đồng ý rồi sao?"
Mặc dù Cửu công chúa không hiểu Kim Phi đang nói tới hệ ngân hà là ý gì, nhưng cũng hiểu ý khi thấy giọng điệu của Kim Phi dịu đi.
Kim Phi không trả lời, chỉ đưa tay cởi áo khoác của mình, chuẩn bị khoác lên người Cửu công chúa.
Nhưng không ngờ rằng Cửu công chúa lại vòng tay qua eo y và nhào vào vòng tay y.
Nước mắt cuối cùng cũng chảy dài trên khuôn mặt... Kim Phi do dự một lát, nhưng cuối cùng cũng kéo chiếc áo choàng quanh người cả hai, bọc Cửu công chúa lại, giữ ấm cho cô ấy.
Cửu công chúa khóc rất lâu, khoảng bằng thời gian uống một tách trà mới ngừng thút thít.
Cô ấy lau nước mắt trên ngực Kim Phi, rồi nhón chân lên ôm lấy cổ y...