“Chúng vẫn dám đến ư?”
Đại Tráng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về hướng Đông.
Không cần Trương Lương hạ lệnh, đội hậu cần đang dọn dẹp chiến trường đã ngay lập tức quay về, tiểu đoàn Thần Cung cũng chủ động làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng đợi rất lâu mới phát hiện ra đối phương chỉ quanh quẩn ở xa, hoàn toàn không dám đến gần.
“Bọn chúng làm cái quái gì thế?”, Đại Tráng hỏi, “Đánh hay không, quanh quẩn cái gì?”
“Chắc là đang tập kích, giảm tốc độ hành quân của chúng taI” Trương Lương đoán.
“Vậy chúng ta dẫn người qua xử chúng luôn không?” Đại Tráng xin chỉ thị.
“Tập kích chỉ là phỏng đoán của ta, nhỡ chúng muốn bẫy chúng ta, sau đó đánh tan dần dần thì sao?”
Trương Lương lắc đầu nói: “Chúng ta đang ở địa bàn của đối phương, không biết gì về hoàn cảnh xung quanh, người cũng ít, không phù hợp chủ động tấn công, cũng không cần thiết làm vậy, phòng thủ là được rồi!”
“Phòng thủ?” Đại Tráng hỏi: “Không phải huynh nói công kích chính là cách phòng ngự tốt nhất sao?”
Anh ta là cựu binh cùng trưởng thành với Trương Lương, vô cùng quen thuộc với phong cách tác chiến của Trương Lương.
Từ diệt thổ phỉ đến trận Hoàng Hà, Trương Lương đều lấy công làm thủ, phong cách tác chiến cấp tiến.
Nhưng đến phương Bắc, Trương Lương như biến thành người khác, khiến Đại Tráng cảm thấy anh ta có cảm giác đang sợ hãi.
“Lúc này, ta không biết vì sao quân địch lại tập kích chúng †a, nhưng mục đích chính là giảm tốc độ hành quân của chúng †a, khiến chúng ta đến thành Du Quan chậm hơn chút.
Chuyện quân địch không muốn chúng ta làm, chúng ta càng phải làm, vậy nên không cần quan tâm những người này, không được để bị chúng làm phân tâm, tiếp tục lên đường là được.”
Trương Lương nói: “Huống hồ mục tiêu của chúng ta không phải đến phương Bắc giết người mà là để lấy lại thành Du Quan”
“Đã hiểu!" Đại Tráng gật đầu: “Nhưng chúng cứ chạy qua chạy lại như vậy, chúng ta đi thế nào? Cung nỏ hạng nặng di động cũng không đủ.”
Trải qua cải tiến của Kim Phi, tuy cung nỏ hạng nặng nhỏ hơn nhiều nhưng lắp đặt trên xe đẩy, một cung nỏ hạng nặng phải đi cùng một xe đẩy, như vậy quá lãng phí nên số lượng không nhiều.
“Gần đây không phải có mấy xe đẩy kéo lương thực sao, lắp cung nỏ hạng nặng lên, sau đó đưa cho 4 tiểu đoàn Thần Cung mỗi tiểu đoàn một cái”.
Trương Lương nghĩ một hồi rồi nói: “Đợi khinh khí cầu bay lên rồi mang theo máy bắn đá cầm tay, hỗ trợ tiểu đoàn Thần Cung, chỗ này cách thành Du Quan không xa, kiên trì một chút, đến thành rồi nói tiếp!”
Lúc quân Bắc phạt xuất phát từ kinh thành có mang theo hơn trăm xe lương thực, nhưng mấy ngàn người ăn đến thảo nguyên, lương thực không còn nhiều, còn thừa mấy chục chiếc xe.
Trương Lương hạ lệnh, những chiếc xe này đều được gửi đến chỗ tiểu đoàn Thần Cung, lắp đặt cung nỏ hạng nặng lên. Chươ𝘯g mới 𝘯hất tại ~ T𝘳𝐔mt𝘳𝓾yệ𝘯﹒𝖵𝑁 ~
Chiến sĩ của tiểu đoàn Thần Cung đi cạnh xe đẩy, đi bên ngoài đội hình.
Tuy tốc độ hành quân của đoàn quân chậm hơn nhưng không ảnh hưởng nhiều, cùng lắm đến thành Du Quan chậm hơn dự tính một hai ngày.
Dakima giao cho Sói Xanh nhiệm vụ kéo chân quân Bắc phạt nửa tháng, dựa theo tốc độ hiện nay của quân Bắc phạt, nhiệm vụ này không thể hoàn thành.
Trong quân Đông Man, không hoàn thành nhiệm vụ bị xử phạt rất nghiêm khắc, Sói Xanh chỉ đành sai người đi thám thính liên tục, kết quả lần nào cũng bị đánh cho thi thể đầy đất, cuối cùng hoảng loạn bỏ chạy.
Chưa hết, đêm thứ ba tập kích, khinh khí cầu bỗng tìm
thấy hướng gió thích hợp, nhân buổi đêm đánh bom doanh trại tạm thời của Sói Xanh.
Sói Xanh xui xẻo chết trong trận bom.
Bộ lạc của Sói Xanh vốn bất mãn với việc Dakima bảo họ tập kích, bây giờ thủ lĩnh lại chết, mấy đương gia của bộ lạc bàn bạc với nhau, thà chạy còn hơn bị xử phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ.
Dù sao thì từ thành Du Quan đến Hoàng Hà hoang vu không người cũng hơn một ngàn dặm, ai có thể tìm thấy bọn họ chứ?
Thế là sáng hôm sau, bộ lạc Sói Xanh chạy về phía Nam.
Đại Tráng hừ một tiếng, quay đầu nhìn về hướng Đông.
Không cần Trương Lương hạ lệnh, đội hậu cần đang dọn dẹp chiến trường đã ngay lập tức quay về, tiểu đoàn Thần Cung cũng chủ động làm tốt công tác chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng đợi rất lâu mới phát hiện ra đối phương chỉ quanh quẩn ở xa, hoàn toàn không dám đến gần.
“Bọn chúng làm cái quái gì thế?”, Đại Tráng hỏi, “Đánh hay không, quanh quẩn cái gì?”
“Chắc là đang tập kích, giảm tốc độ hành quân của chúng taI” Trương Lương đoán.
“Vậy chúng ta dẫn người qua xử chúng luôn không?” Đại Tráng xin chỉ thị.
“Tập kích chỉ là phỏng đoán của ta, nhỡ chúng muốn bẫy chúng ta, sau đó đánh tan dần dần thì sao?”
Trương Lương lắc đầu nói: “Chúng ta đang ở địa bàn của đối phương, không biết gì về hoàn cảnh xung quanh, người cũng ít, không phù hợp chủ động tấn công, cũng không cần thiết làm vậy, phòng thủ là được rồi!”
“Phòng thủ?” Đại Tráng hỏi: “Không phải huynh nói công kích chính là cách phòng ngự tốt nhất sao?”
Anh ta là cựu binh cùng trưởng thành với Trương Lương, vô cùng quen thuộc với phong cách tác chiến của Trương Lương.
Từ diệt thổ phỉ đến trận Hoàng Hà, Trương Lương đều lấy công làm thủ, phong cách tác chiến cấp tiến.
Nhưng đến phương Bắc, Trương Lương như biến thành người khác, khiến Đại Tráng cảm thấy anh ta có cảm giác đang sợ hãi.
“Lúc này, ta không biết vì sao quân địch lại tập kích chúng †a, nhưng mục đích chính là giảm tốc độ hành quân của chúng †a, khiến chúng ta đến thành Du Quan chậm hơn chút.
Chuyện quân địch không muốn chúng ta làm, chúng ta càng phải làm, vậy nên không cần quan tâm những người này, không được để bị chúng làm phân tâm, tiếp tục lên đường là được.”
Trương Lương nói: “Huống hồ mục tiêu của chúng ta không phải đến phương Bắc giết người mà là để lấy lại thành Du Quan”
“Đã hiểu!" Đại Tráng gật đầu: “Nhưng chúng cứ chạy qua chạy lại như vậy, chúng ta đi thế nào? Cung nỏ hạng nặng di động cũng không đủ.”
Trải qua cải tiến của Kim Phi, tuy cung nỏ hạng nặng nhỏ hơn nhiều nhưng lắp đặt trên xe đẩy, một cung nỏ hạng nặng phải đi cùng một xe đẩy, như vậy quá lãng phí nên số lượng không nhiều.
“Gần đây không phải có mấy xe đẩy kéo lương thực sao, lắp cung nỏ hạng nặng lên, sau đó đưa cho 4 tiểu đoàn Thần Cung mỗi tiểu đoàn một cái”.
Trương Lương nghĩ một hồi rồi nói: “Đợi khinh khí cầu bay lên rồi mang theo máy bắn đá cầm tay, hỗ trợ tiểu đoàn Thần Cung, chỗ này cách thành Du Quan không xa, kiên trì một chút, đến thành rồi nói tiếp!”
Lúc quân Bắc phạt xuất phát từ kinh thành có mang theo hơn trăm xe lương thực, nhưng mấy ngàn người ăn đến thảo nguyên, lương thực không còn nhiều, còn thừa mấy chục chiếc xe.
Trương Lương hạ lệnh, những chiếc xe này đều được gửi đến chỗ tiểu đoàn Thần Cung, lắp đặt cung nỏ hạng nặng lên. Chươ𝘯g mới 𝘯hất tại ~ T𝘳𝐔mt𝘳𝓾yệ𝘯﹒𝖵𝑁 ~
Chiến sĩ của tiểu đoàn Thần Cung đi cạnh xe đẩy, đi bên ngoài đội hình.
Tuy tốc độ hành quân của đoàn quân chậm hơn nhưng không ảnh hưởng nhiều, cùng lắm đến thành Du Quan chậm hơn dự tính một hai ngày.
Dakima giao cho Sói Xanh nhiệm vụ kéo chân quân Bắc phạt nửa tháng, dựa theo tốc độ hiện nay của quân Bắc phạt, nhiệm vụ này không thể hoàn thành.
Trong quân Đông Man, không hoàn thành nhiệm vụ bị xử phạt rất nghiêm khắc, Sói Xanh chỉ đành sai người đi thám thính liên tục, kết quả lần nào cũng bị đánh cho thi thể đầy đất, cuối cùng hoảng loạn bỏ chạy.
Chưa hết, đêm thứ ba tập kích, khinh khí cầu bỗng tìm
thấy hướng gió thích hợp, nhân buổi đêm đánh bom doanh trại tạm thời của Sói Xanh.
Sói Xanh xui xẻo chết trong trận bom.
Bộ lạc của Sói Xanh vốn bất mãn với việc Dakima bảo họ tập kích, bây giờ thủ lĩnh lại chết, mấy đương gia của bộ lạc bàn bạc với nhau, thà chạy còn hơn bị xử phạt vì không hoàn thành nhiệm vụ.
Dù sao thì từ thành Du Quan đến Hoàng Hà hoang vu không người cũng hơn một ngàn dặm, ai có thể tìm thấy bọn họ chứ?
Thế là sáng hôm sau, bộ lạc Sói Xanh chạy về phía Nam.