Kim Phi không giỏi đoán ý của người khác thông qua sắc mặt của họ, bởi vậy y không phát hiện ra ý nghĩ của Lão Điền. Nhưng Cửu công chúa đã nhìn ra, cô ấy nói: "Lão Điền, sau này nếu ngươi đến tìm tiên sinh mà tiên sinh không ở nhà, ngươi có thể đến tìm trẫm. Trãm sẽ giải quyết cho nguơïi!”
“Đa tạ bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuyết vạn tuế vạn vạn tuết” Lão Điền vừa nghe liền cảm thấy mất hứng.
Thực sự thì Kim Phi thường không hay ở nhà, nhưng Cửu công chúa là hoàng đế, phần lớn thời gian đều ở trong làng.
Kim Phi cũng không giỏi toan tính, lúc này cũng nghe hiểu Cửu công chúa đang nói bóng gió, y tức giận đạp cho Lão Điền một cước: “Lão già này! Ông học cái thói nói vòng vo tam quốc từ bao giờ thế?”
Người nhà quê da thịt rắn chắc, cũng không có nhiều mưu tính như vậy. Lão Điền ăn một cước này của y cũng không nổi giận chỉ cười ngây ngô.
Chuyện này cũng khiến Kim Phi ý thức được tâm quan trọng của giao tiếp, y quay đầu nói với Cửu công chúa: “Bây giờ mỗi ngày nàng đều phải xử lý rất nhiều chính vụ, vô cùng bận rộn. Nàng về nói với ba vị trưởng làng một tiếng, nếu sau này trong làng xảy ra chuyện mà không tìm được hai chúng ta thì đi tìm Hạ Nhi. Nàng đừng bận lòng chuyện trong làng nữa.”
Nếu những người khác nghe thấy những lời này của Kim Phi, chắc chắn họ sẽ cho rằng Kim Phi đang cảnh cáo Cửu công chúa, ý bảo cô ấy bớt can thiệp vào chuyện trong làng.
Nhưng Cửu công chúa hiểu rất rõ tính cách của Kim Phi, cô ấy biết Kim Phi đang lo cô ấy quá mệt nhọc mà thôi, chứ không có ý gì khác.
Thế là Cửu công chúa gật đầu, cười nói: “Được. về đến nơi ta sẽ đi tìm ba vị trưởng làng ngay!”
“Lão Điền, xưởng in và xưởng làm giấy mới đi vào hoạt động. Bên ông hãy cố gắng tranh thủ thời gian, mau chóng sản xuất thủy tinh càng sớm càng tốt.”
Từ sau khi trở về từ đất Tần, ngay cả nhà cũng chưa về vội mà chạy ngay đến xưởng in ấn và xưởng sản xuất giấy. Sau đó lại chạy vội sang xưởng sản xuất thủy tinh, Kim Phi cũng đã cảm thấy hơi mệt.
Dù sao xưởng sản xuất thủy tinh cũng không xảy ra vấn đề lớn gì, Kim Phi giao việc cho họ xong bèn dẫn người rời khỏi xưởng thủy tỉnh.
Khi đi tới cửa, trong đầu Kim Phi vẫn đang suy nghĩ chuyện phái người đến vùng duyên hải phía Nam một chuyến.
Thủy tinh được vận dụng quá rộng rãi trong ngành công nghiệp, mà Kim Phi biết cách tốt nhất để chế tạo được thủy tinh chất lượng cao chính là ứng dụng kỹ thuật thủy tinh nổi.
Mà khâu quan trọng nhất trong ứng dụng kỹ thuật thủy tinh nổi là phải xây một ao nước lớn, sau đó đun nóng cả ao, rồi đặt thủy tinh đã đun nóng vẫn còn trong trạng thái mềm lên trên chất lỏng thiếc nóng chảy, để thủy tinh lơ lửng trên lớp thiếc lỏng.
Như vậy bề mặt thủy tinh sẽ được làm phẳng, hơn nữa sẽ không xuất hiện những gợn sóng.
Nhưng muốn xây được ao thiếc lỏng, cần phải có một lượng lớn thiếc.
Mà mỏ thiếc trong nửa phân bố rải rác chủ yếu ở các địa phương phía nam và một số vùng thảo nguyên khu vực Đông Bắc.
Bây giờ Đông Man chiếm cứ vùng thảo nguyên phương Bắc rộng lớn đến nay vẫn chưa bị đánh bại, thi thoảng bọn họ còn đánh lén thành Du Quan.
Người Đông Man đa phần là dân du mục, tính lưu động vô cùng lớn, ngoài vương thành ra, hầu như không còn thành trì nào khác. Dân chúng chăn bò chăn cừu, sinh sống di chuyển theo nguồn nước và đồng cỏ.
Sau lần đầu tiên bị khinh khí cầu oanh tạc, Đông Man đã rút lui hoàn toàn khỏi vương thành.
Thảo nguyên gần như vô cùng vô tận, muốn tìm được người ở thảo nguyên là quá khó, số người trong tay Trương Lương vừa không đủ, cũng không dám đi cách thành Du Quan quá xa, vì vậy có muốn cũng lực bất tòng tâm.
Dưới tình hình này, muốn khai thác được mỏ thiếc ở thảo nguyên nhất định sẽ bị người Đông Man đánh lén phá hoại, độ khó quá lớn!
Thảo nguyên Đông Man không được, vùng Đông Nam cũng không được.
Bởi vì khu vực kia bây giờ thuộc về một quốc gia tên là nước R.
Mặc dù quốc gia này vô cùng thân thiện với Đại Khang, nhưng ngươi muốn khai thác mỏ của nước họ, nước R chắc chắn sẽ không đồng ý. Thậm chí quan hệ của hai nữa cũng bởi vậy mà xảy ra rạn nứt.
Mặc dù Kim Phi không sợ, trong lòng y đã sớm cho nước R xác nhập vào bản đồ Đại Khang, nhưng bây giờ y đã có quả nhiều kẻ thù, phải giải quyết những tên đó trước, y không muốn gây ra nhiều rắc rối hơn nữa.
Suy đi tính lại, nơi thích hợp nhất vẫn là vùng phía Đông.
“Đa tạ bệ hạ. Ngô hoàng vạn tuyết vạn tuế vạn vạn tuết” Lão Điền vừa nghe liền cảm thấy mất hứng.
Thực sự thì Kim Phi thường không hay ở nhà, nhưng Cửu công chúa là hoàng đế, phần lớn thời gian đều ở trong làng.
Kim Phi cũng không giỏi toan tính, lúc này cũng nghe hiểu Cửu công chúa đang nói bóng gió, y tức giận đạp cho Lão Điền một cước: “Lão già này! Ông học cái thói nói vòng vo tam quốc từ bao giờ thế?”
Người nhà quê da thịt rắn chắc, cũng không có nhiều mưu tính như vậy. Lão Điền ăn một cước này của y cũng không nổi giận chỉ cười ngây ngô.
Chuyện này cũng khiến Kim Phi ý thức được tâm quan trọng của giao tiếp, y quay đầu nói với Cửu công chúa: “Bây giờ mỗi ngày nàng đều phải xử lý rất nhiều chính vụ, vô cùng bận rộn. Nàng về nói với ba vị trưởng làng một tiếng, nếu sau này trong làng xảy ra chuyện mà không tìm được hai chúng ta thì đi tìm Hạ Nhi. Nàng đừng bận lòng chuyện trong làng nữa.”
Nếu những người khác nghe thấy những lời này của Kim Phi, chắc chắn họ sẽ cho rằng Kim Phi đang cảnh cáo Cửu công chúa, ý bảo cô ấy bớt can thiệp vào chuyện trong làng.
Nhưng Cửu công chúa hiểu rất rõ tính cách của Kim Phi, cô ấy biết Kim Phi đang lo cô ấy quá mệt nhọc mà thôi, chứ không có ý gì khác.
Thế là Cửu công chúa gật đầu, cười nói: “Được. về đến nơi ta sẽ đi tìm ba vị trưởng làng ngay!”
“Lão Điền, xưởng in và xưởng làm giấy mới đi vào hoạt động. Bên ông hãy cố gắng tranh thủ thời gian, mau chóng sản xuất thủy tinh càng sớm càng tốt.”
Từ sau khi trở về từ đất Tần, ngay cả nhà cũng chưa về vội mà chạy ngay đến xưởng in ấn và xưởng sản xuất giấy. Sau đó lại chạy vội sang xưởng sản xuất thủy tinh, Kim Phi cũng đã cảm thấy hơi mệt.
Dù sao xưởng sản xuất thủy tinh cũng không xảy ra vấn đề lớn gì, Kim Phi giao việc cho họ xong bèn dẫn người rời khỏi xưởng thủy tỉnh.
Khi đi tới cửa, trong đầu Kim Phi vẫn đang suy nghĩ chuyện phái người đến vùng duyên hải phía Nam một chuyến.
Thủy tinh được vận dụng quá rộng rãi trong ngành công nghiệp, mà Kim Phi biết cách tốt nhất để chế tạo được thủy tinh chất lượng cao chính là ứng dụng kỹ thuật thủy tinh nổi.
Mà khâu quan trọng nhất trong ứng dụng kỹ thuật thủy tinh nổi là phải xây một ao nước lớn, sau đó đun nóng cả ao, rồi đặt thủy tinh đã đun nóng vẫn còn trong trạng thái mềm lên trên chất lỏng thiếc nóng chảy, để thủy tinh lơ lửng trên lớp thiếc lỏng.
Như vậy bề mặt thủy tinh sẽ được làm phẳng, hơn nữa sẽ không xuất hiện những gợn sóng.
Nhưng muốn xây được ao thiếc lỏng, cần phải có một lượng lớn thiếc.
Mà mỏ thiếc trong nửa phân bố rải rác chủ yếu ở các địa phương phía nam và một số vùng thảo nguyên khu vực Đông Bắc.
Bây giờ Đông Man chiếm cứ vùng thảo nguyên phương Bắc rộng lớn đến nay vẫn chưa bị đánh bại, thi thoảng bọn họ còn đánh lén thành Du Quan.
Người Đông Man đa phần là dân du mục, tính lưu động vô cùng lớn, ngoài vương thành ra, hầu như không còn thành trì nào khác. Dân chúng chăn bò chăn cừu, sinh sống di chuyển theo nguồn nước và đồng cỏ.
Sau lần đầu tiên bị khinh khí cầu oanh tạc, Đông Man đã rút lui hoàn toàn khỏi vương thành.
Thảo nguyên gần như vô cùng vô tận, muốn tìm được người ở thảo nguyên là quá khó, số người trong tay Trương Lương vừa không đủ, cũng không dám đi cách thành Du Quan quá xa, vì vậy có muốn cũng lực bất tòng tâm.
Dưới tình hình này, muốn khai thác được mỏ thiếc ở thảo nguyên nhất định sẽ bị người Đông Man đánh lén phá hoại, độ khó quá lớn!
Thảo nguyên Đông Man không được, vùng Đông Nam cũng không được.
Bởi vì khu vực kia bây giờ thuộc về một quốc gia tên là nước R.
Mặc dù quốc gia này vô cùng thân thiện với Đại Khang, nhưng ngươi muốn khai thác mỏ của nước họ, nước R chắc chắn sẽ không đồng ý. Thậm chí quan hệ của hai nữa cũng bởi vậy mà xảy ra rạn nứt.
Mặc dù Kim Phi không sợ, trong lòng y đã sớm cho nước R xác nhập vào bản đồ Đại Khang, nhưng bây giờ y đã có quả nhiều kẻ thù, phải giải quyết những tên đó trước, y không muốn gây ra nhiều rắc rối hơn nữa.
Suy đi tính lại, nơi thích hợp nhất vẫn là vùng phía Đông.