Kim Phi nhanh chóng bảo Nhuận Nương kéo Đường Tiểu Bắc lên.
Nhìn thấy tóc rối tung sau đầu của Đường Tiểu Bắc, y tháo mặt dây chuyền bằng ngọc quanh eo, cởi dây ra, đưa cho Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc cười rồi lấy nó, buộc tóc lại.
Mặc dù chỉ là cái buộc tóc đuôi ngựa đơn giản nhất, quần áo cũng kém lộng lẫy hơn trước nhiều, thậm chí có chút không vừa vặn, nhưng Kim Phi cảm thấy Đường Tiểu Bắc thuận mắt hơn trước rất nhiều.
Sau khi xem xét một lúc, Kim Phi cuối cùng cũng phát hiện ra lý do.
Lúc trước cho dù là cười, Đường Tiểu Bắc luôn cười với vẻ u ám nhàn nhạt, nhưng hiện tại lại toát ra sự vui vẻ cùng hy vọng tương lai!
"Đi nào".
"Chu mama, ta đi đây!"
Đường Tiểu Bắc hơi cúi đầu trước tú bà, đi theo phía sau Kim Phi, ngẩng cao đầu.
Việc chuộc thân hiếm khi xảy ra trong thanh lâu, nên khi họ đi qua sảnh ở tầng một, tất cả các cô gái nhận được tin tức đều chạy đến.
"Tiểu Bắc thật là may mắn, Kim tiên sinh vậy mà lại đồng ý chuộc thân cho cô ấy!"
"Ừ, Kim tiên sinh còn trẻ như vậy mà đã tài năng đến thế. Đúng là đức lang quân hoàn mỹ".
"Ta nghĩ điều đáng ngưỡng mộ nhất ở Kim tiên sinh chính là sự si tình. Sống trên lầu bao nhiêu ngày như vậy, không biết có bao nhiêu cô gái muốn ôm ấp nhưng tiên sinh vẫn không có phản ứng gì, từ đầu đến cuối đều chờ Tiểu Bắc".
"Đúng thế, khi ta ra hậu viện, lần nào ta cũng thấy Kim tiên sinh nhìn sang cửa sổ của Tiểu Bắc từ cửa sổ".
"Nếu có đức lang quân như vậy đến chuộc thân cho ta thì tốt biết bao!"
Các cô gái đều nhìn Đường Tiểu Bắc với ánh mắt ghen tị.
Có hai cô gái vào cùng Đường Tiểu Bắc tiến đến vừa khóc vừa chào tạm biệt Đường Tiểu Bắc.
"Tiểu Bắc, đừng quên chúng ta!"
"Tiểu Bắc, khi đến nhà Kim tiên sinh, nhất định phải ngoan, đừng làm cho đại phu nhân tức giận, biết không?"
Phụ nữ bình thường không được phép đến thanh lâu, từ biệt lần này chính là vĩnh biệt.
"Tiểu Như, Đình tỷ, ta biết rồi".
Đường Tiểu Bắc cũng có chút buồn bực, nắm tay hai cô gái, hai mắt có chút đỏ lên.
"Hôm nay là ngày lành tháng tốt, không thể khóc".
Đình tỷ buông tay Đường Tiểu Bắc, cúi đầu nói với Kim Phi: "Tiên sinh, Tiểu Đình thân phận không cao, không đủ tư cách để nói chuyện với tiên sinh, nhưng xin hãy đối xử tử tế với Tiểu Bắc".
"Đừng lo".
Nhìn thấy tóc rối tung sau đầu của Đường Tiểu Bắc, y tháo mặt dây chuyền bằng ngọc quanh eo, cởi dây ra, đưa cho Đường Tiểu Bắc.
Đường Tiểu Bắc cười rồi lấy nó, buộc tóc lại.
Mặc dù chỉ là cái buộc tóc đuôi ngựa đơn giản nhất, quần áo cũng kém lộng lẫy hơn trước nhiều, thậm chí có chút không vừa vặn, nhưng Kim Phi cảm thấy Đường Tiểu Bắc thuận mắt hơn trước rất nhiều.
Sau khi xem xét một lúc, Kim Phi cuối cùng cũng phát hiện ra lý do.
Lúc trước cho dù là cười, Đường Tiểu Bắc luôn cười với vẻ u ám nhàn nhạt, nhưng hiện tại lại toát ra sự vui vẻ cùng hy vọng tương lai!
"Đi nào".
"Chu mama, ta đi đây!"
Đường Tiểu Bắc hơi cúi đầu trước tú bà, đi theo phía sau Kim Phi, ngẩng cao đầu.
Việc chuộc thân hiếm khi xảy ra trong thanh lâu, nên khi họ đi qua sảnh ở tầng một, tất cả các cô gái nhận được tin tức đều chạy đến.
"Tiểu Bắc thật là may mắn, Kim tiên sinh vậy mà lại đồng ý chuộc thân cho cô ấy!"
"Ừ, Kim tiên sinh còn trẻ như vậy mà đã tài năng đến thế. Đúng là đức lang quân hoàn mỹ".
"Ta nghĩ điều đáng ngưỡng mộ nhất ở Kim tiên sinh chính là sự si tình. Sống trên lầu bao nhiêu ngày như vậy, không biết có bao nhiêu cô gái muốn ôm ấp nhưng tiên sinh vẫn không có phản ứng gì, từ đầu đến cuối đều chờ Tiểu Bắc".
"Đúng thế, khi ta ra hậu viện, lần nào ta cũng thấy Kim tiên sinh nhìn sang cửa sổ của Tiểu Bắc từ cửa sổ".
"Nếu có đức lang quân như vậy đến chuộc thân cho ta thì tốt biết bao!"
Các cô gái đều nhìn Đường Tiểu Bắc với ánh mắt ghen tị.
Có hai cô gái vào cùng Đường Tiểu Bắc tiến đến vừa khóc vừa chào tạm biệt Đường Tiểu Bắc.
"Tiểu Bắc, đừng quên chúng ta!"
"Tiểu Bắc, khi đến nhà Kim tiên sinh, nhất định phải ngoan, đừng làm cho đại phu nhân tức giận, biết không?"
Phụ nữ bình thường không được phép đến thanh lâu, từ biệt lần này chính là vĩnh biệt.
"Tiểu Như, Đình tỷ, ta biết rồi".
Đường Tiểu Bắc cũng có chút buồn bực, nắm tay hai cô gái, hai mắt có chút đỏ lên.
"Hôm nay là ngày lành tháng tốt, không thể khóc".
Đình tỷ buông tay Đường Tiểu Bắc, cúi đầu nói với Kim Phi: "Tiên sinh, Tiểu Đình thân phận không cao, không đủ tư cách để nói chuyện với tiên sinh, nhưng xin hãy đối xử tử tế với Tiểu Bắc".
"Đừng lo".