Kim Phi nhanh chóng đỡ Trịnh Phương dậy.
Cánh tay trái của Trịnh Phương yếu ớt buông thõng xuống, có khả năng đã bị gãy xương, trên mặt và cơ thể cũng có vài vết thương, máu chảy đầm đìa trông rất đáng sợ.
Con chiến mã bên cạnh cũng thở hổn hển, bốn chân run rẩy, trên mông con ngựa có vết máu do roi đánh.
“Mau đi gọi thầy lang đến đây!”
Kim Phi quay lại hét lên với đám tay chân đang đứng hóng hớt.
Một tên nhanh chóng chạy đi.
Chung Ngũ đang xem người thợ lò già cải tạo lò sứ, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn.
“Lão Trịnh, ngươi làm sao thế?”
Chung Ngũ vội vàng chạy tới, cùng Kim Phi đỡ Trịnh Phương: “Có chuyện gì vậy?”
Trịnh Phương phớt lờ Chung Ngũ, ngước nhìn Kim Phi: “Tiên sinh... người Đảng Hạng đánh đến rồi... Hầu gia..."
Còn chưa kịp nói hết câu, anh ta đã ho dữ dội.
“Đừng vội, từ từ nói”.
Kim Phi gọi người mang một bát nước tới, đưa cho. Trịnh Phương.
Trịnh Phương không khách sáo, uống sạch nước trong bát.
Sau khi uống nước xong, Trịnh Phương cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn chút.
Lúc này Kim Phi mới hỏi: “Tình hình chiến trận thế nào? Hầu gia có sao không?”
“Hầu gia bị thương nặng, hôn mê rồi..."
“Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
Chung Ngũ nghe vậy liền vùng lên, kéo cổ áo Trịnh Phương, gào lớn: “Chẳng phải trước khi đi ngươi đã hứa với ta rằng sẽ không để Hầu gia xảy ra chuyện gì sao?”
“Chung Ngũ, ngươi bình tĩnh lại đi!”
Kim Phi đẩy Chung Ngũ ra.
Trịnh Phương là binh lính thân cận của Khách Hoài, thực ra sau khi nhìn thấy Trịnh Phương bị thương nặng, Kim Phi cũng đã có dự cảm không lành.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Người Đảng Hạng đã chịu nhiều thiệt thòi nên vô cùng căm hận Hầu gia. Hôm nay Hầu gia nhận được lệnh điều động, sau khi giao binh quyền đã dựng cờ tướng. Người Đảng Hạng vốn đang tu chỉnh, sau khi phát hiện cờ tướng của Hầu gia thì lập tức phát động tấn công”.
Trịnh Phương nói tiếp: “Hà Minh Khâm đã khiến Thiết Lâm Quân trở nên thối nát, Hầu gia đang bố trí lại quân binh thì người Đảng Hạng đã đánh đến rồi. Bọn ta bị đánh trở tay không kịp, may là có lưới thép gai chặn ky. binh, nên mới đẩy lùi được người Đảng Hạng, nhưng Hầu gia bị chém một đao, hơn nữa lưới thép cũng hỏng rồi...”
“Sao lại như vậy?” Kim Phi lo lắng gãi đầu.
Đúng là sợ cái gì đến cái đó. Điều y lo lắng nhất là người Đảng Hạng tấn công quá sớm, không cho y thời gian chế tạo vũ khí, kết quả là vừa cầu nguyện xong thì người Đảng Hạng đã đánh tới.
“Trước khi hôn mê, Hầu gia đã viết giấy bổ nhiệm cho tiên sinh làm thống soái lâm thời của Thiết Lâm Quân. Nếu ngài ấy không tỉnh lại nữa thì tiên sinh sẽ tạm thời tiếp quản Thiết Lâm Quân”.
Trịnh Phương nói xong liên lấy một tấm vải lụa ra, trên đó viết Kim Phi được bổ nhiệm làm thống soái lâm thời của Thiết Lâm Quân, cho đến khi Khánh Hoài tỉnh lại hoặc chiến tranh kết thúc.
Sau đó, Trịnh Phương lấy ra con dấu của Khách Hoài.
Theo quy định của quân đội Đại Khang, nếu thống soái bị thương nặng hoặc chết thì có thể tìm người tạm thời quản lý quân đội, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc, binh bộ sẽ thu hồi binh quyền và bổ nhiệm lại.
Nhưng nói chung, nếu thua không quá thảm hại thì người giữ binh quyền tạm thời sẽ được cân nhắc lên nắm giữ chức vụ thật.
“Để ta phụ trách Thiết Lâm Quân?”
Kim Phi ngạc nhiên hỏi.
Sống ở hai thời đại nhưng đây là lần đầu tiên y ra chiến trường, đâu có biết đánh trận thế nào?
“Đúng vậy, Hầu gia nói bình thường hay cùng tiên sinh thảo luận quân trận, ngài sẽ là một vị tướng quân tài giỏi”.
Trịnh Phương nói.
Ở thời này không có máy tính, không có điện thoại, thậm chí đến sách cũng rất ít, vô cùng nhàm chán.
Vì vậy trên đường từ quận Kim Xuyên đến Vị Châu, Kim Phi không chỉ học cưỡi ngựa, mà còn đàm đạo quân sự cùng Khánh Hoài vài lần, còn tiến hành diễn tập thử.
Phương thức chiến đấu của Đại Khang giống y hệt thời nguyên thủy, hầu như phần lớn thời gian hai bên đều tự tập hợp người rồi tìm chỗ nào đó chém giết, không hề có nhiều chiến thuật.
Người Đảng Hạng càng dã man hơn, cách đánh ưa thích của bọn họ là phi ngựa tung hoành.
Có rất ít vị tướng lĩnh dùng chiến thuật giỏi như Khánh Hoài.
Đó là lý do tại sao anh ta có thể lãnh đạo Thiết Lâm Quân vào năm ngoái và đánh bại hàng nghìn ky binh Đảng Hạng.
Bất kể cổ xưa hay hiện đại, nơi đầu tiên sử dụng kỹ thuật tiên tiến thường là quân đội.
Mặc dù kiếp trước Kim Phi không được học quân sự, nhưng để tìm hiểu lịch sử của những cỗ máy cổ đại, y đã xem rất nhiều phim tài liệu về chiến tranh, y cũng biết đôi điều vê chiến trận.
'Vì vậy lúc cùng Khánh Hoài tiến hành đối đầu giả lập, Kim Phi đã thắng hai lần.
“Bình thường ta và Hầu gia chỉ là chơi đùa, sao có thể so sánh với chiến tranh thật sự?”
Kim Phi cười khổ hỏi.
“Cái này ta cũng không biết, ta chỉ phụ trách truyền lệnh của Hầu gia mà thôi”.
Trịnh Phương nói: “Dù sao thì kể từ bây giờ, tính mạng của hàng nghìn huynh đệ Thiết Lâm Quân sẽ được. giao cho tiên sinh”.
Nghe vậy, Kim Phi càng thêm căng thẳng, hỏi: “Ta có thể giao lại vị trí này cho người khác không?”
“Ngài muốn giao cho ai?” Trịnh Phương hỏi.
“Giao cho ai mạnh hơn ta”, Kim Phi nói: “Ví dụ như giao cho phó tướng của Khánh Hoài”.
“Không được, trừ khi bệ hạ đích thân ra lệnh hoặc Hầu gia tỉnh lại thay đổi mệnh lệnh, nếu không thì không ai có thể lấy đi binh quyền của ngài, kể cả Phạm Tướng
quân cũng không được”.
Trịnh Phương nói: “Nếu ngài thật sự không biết phải làm sao thì có thể tìm phó tướng giúp đỡ.
“Vậy có nghĩa là ta phải tiếp quản Thiết Lâm Quân thật sao?”
“Đúng vậy, nếu ngài không muốn bị chém đầu”, Trịnh Phương nói.
“Vậy ta sẽ phải đến tiền tuyến à?”
“Đương nhiên rồi, thống soái phải ở trong doanh trại, không được phép rời trại”.
“Vân không thoát được...”
Kim Phi thở dài.
Y đến Vị Châu là để lấy tiếng, ai ngờ rằng cuối cùng vẫn phải đến tiền tuyến.
Nhưng chuyện đã đến nước này thì nghĩ nhiều cũng vô ích. Y hỏi thêm:
“Khi nào người Đảng Hạng sẽ tấn công lần nữa?”
“Cái này khó mà đoán được, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công. Trước khi hôn mê, Hầu gia đã đoán rằng nhiều nhất không quá ba ngày”.
“Gòn lưới thép gai không?”
“Đã dùng hết rồi”.
“Trong vòng hai ba ngày không thể làm đủ dây thép”.
Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi nói với Chung Ngũ đang ngồi xổm bên cạnh: “Đi gọi Mãn Thương đến đây, dắt thêm hai con ngựa nữa, chúng ta đến Thanh Thủy Cốc một chuyến”.
“RõI"
Chung Ngũ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nếu đã phải ra tiền tuyến thì phải càng nhanh càng tốt, như vậy cũng có thể tìm ra cách.
Trong một hai ngày, chắc chắn không kịp làm dây thép, y chỉ có thể đích thân ra tiền tuyến xem xét tình hình, xem có cách nào tạm thời xoa dịu tình hình hay không.
Y không chắc có thể đẩy lùi người Đảng Hạng, chỉ cần trì hoãn một thời gian là được.
Đợi lò sứ sẵn sàng là có thể sản xuất hàng loạt cung nỏ.
Trước khi súng ra đời, đây mới là kẻ thù mạnh nhất chống lại ky binh.
Đến lúc đó, ky binh Đảng Hạng sẽ không còn đáng sợ nữa.
Công việc chính của Tương Tác Doanh gần đây là cải tạo lò luyện gang và chế tạo dây thép, những người này đều đã được học từ Kim Phi, cố gắng có thể làm tốt.
Sau khi giao lại Tương Tác Doanh cho Mãn Thương, và giao phó thêm một số chuyện, Kim Phi vội vàng lên đường cùng Chung Ngũ đến Thanh Thủy Cốc.
Cánh tay trái của Trịnh Phương yếu ớt buông thõng xuống, có khả năng đã bị gãy xương, trên mặt và cơ thể cũng có vài vết thương, máu chảy đầm đìa trông rất đáng sợ.
Con chiến mã bên cạnh cũng thở hổn hển, bốn chân run rẩy, trên mông con ngựa có vết máu do roi đánh.
“Mau đi gọi thầy lang đến đây!”
Kim Phi quay lại hét lên với đám tay chân đang đứng hóng hớt.
Một tên nhanh chóng chạy đi.
Chung Ngũ đang xem người thợ lò già cải tạo lò sứ, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn.
“Lão Trịnh, ngươi làm sao thế?”
Chung Ngũ vội vàng chạy tới, cùng Kim Phi đỡ Trịnh Phương: “Có chuyện gì vậy?”
Trịnh Phương phớt lờ Chung Ngũ, ngước nhìn Kim Phi: “Tiên sinh... người Đảng Hạng đánh đến rồi... Hầu gia..."
Còn chưa kịp nói hết câu, anh ta đã ho dữ dội.
“Đừng vội, từ từ nói”.
Kim Phi gọi người mang một bát nước tới, đưa cho. Trịnh Phương.
Trịnh Phương không khách sáo, uống sạch nước trong bát.
Sau khi uống nước xong, Trịnh Phương cuối cùng cũng cảm thấy khá hơn chút.
Lúc này Kim Phi mới hỏi: “Tình hình chiến trận thế nào? Hầu gia có sao không?”
“Hầu gia bị thương nặng, hôn mê rồi..."
“Cái gì? Đã xảy ra chuyện gì?”
Chung Ngũ nghe vậy liền vùng lên, kéo cổ áo Trịnh Phương, gào lớn: “Chẳng phải trước khi đi ngươi đã hứa với ta rằng sẽ không để Hầu gia xảy ra chuyện gì sao?”
“Chung Ngũ, ngươi bình tĩnh lại đi!”
Kim Phi đẩy Chung Ngũ ra.
Trịnh Phương là binh lính thân cận của Khách Hoài, thực ra sau khi nhìn thấy Trịnh Phương bị thương nặng, Kim Phi cũng đã có dự cảm không lành.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Người Đảng Hạng đã chịu nhiều thiệt thòi nên vô cùng căm hận Hầu gia. Hôm nay Hầu gia nhận được lệnh điều động, sau khi giao binh quyền đã dựng cờ tướng. Người Đảng Hạng vốn đang tu chỉnh, sau khi phát hiện cờ tướng của Hầu gia thì lập tức phát động tấn công”.
Trịnh Phương nói tiếp: “Hà Minh Khâm đã khiến Thiết Lâm Quân trở nên thối nát, Hầu gia đang bố trí lại quân binh thì người Đảng Hạng đã đánh đến rồi. Bọn ta bị đánh trở tay không kịp, may là có lưới thép gai chặn ky. binh, nên mới đẩy lùi được người Đảng Hạng, nhưng Hầu gia bị chém một đao, hơn nữa lưới thép cũng hỏng rồi...”
“Sao lại như vậy?” Kim Phi lo lắng gãi đầu.
Đúng là sợ cái gì đến cái đó. Điều y lo lắng nhất là người Đảng Hạng tấn công quá sớm, không cho y thời gian chế tạo vũ khí, kết quả là vừa cầu nguyện xong thì người Đảng Hạng đã đánh tới.
“Trước khi hôn mê, Hầu gia đã viết giấy bổ nhiệm cho tiên sinh làm thống soái lâm thời của Thiết Lâm Quân. Nếu ngài ấy không tỉnh lại nữa thì tiên sinh sẽ tạm thời tiếp quản Thiết Lâm Quân”.
Trịnh Phương nói xong liên lấy một tấm vải lụa ra, trên đó viết Kim Phi được bổ nhiệm làm thống soái lâm thời của Thiết Lâm Quân, cho đến khi Khánh Hoài tỉnh lại hoặc chiến tranh kết thúc.
Sau đó, Trịnh Phương lấy ra con dấu của Khách Hoài.
Theo quy định của quân đội Đại Khang, nếu thống soái bị thương nặng hoặc chết thì có thể tìm người tạm thời quản lý quân đội, nhưng sau khi chiến tranh kết thúc, binh bộ sẽ thu hồi binh quyền và bổ nhiệm lại.
Nhưng nói chung, nếu thua không quá thảm hại thì người giữ binh quyền tạm thời sẽ được cân nhắc lên nắm giữ chức vụ thật.
“Để ta phụ trách Thiết Lâm Quân?”
Kim Phi ngạc nhiên hỏi.
Sống ở hai thời đại nhưng đây là lần đầu tiên y ra chiến trường, đâu có biết đánh trận thế nào?
“Đúng vậy, Hầu gia nói bình thường hay cùng tiên sinh thảo luận quân trận, ngài sẽ là một vị tướng quân tài giỏi”.
Trịnh Phương nói.
Ở thời này không có máy tính, không có điện thoại, thậm chí đến sách cũng rất ít, vô cùng nhàm chán.
Vì vậy trên đường từ quận Kim Xuyên đến Vị Châu, Kim Phi không chỉ học cưỡi ngựa, mà còn đàm đạo quân sự cùng Khánh Hoài vài lần, còn tiến hành diễn tập thử.
Phương thức chiến đấu của Đại Khang giống y hệt thời nguyên thủy, hầu như phần lớn thời gian hai bên đều tự tập hợp người rồi tìm chỗ nào đó chém giết, không hề có nhiều chiến thuật.
Người Đảng Hạng càng dã man hơn, cách đánh ưa thích của bọn họ là phi ngựa tung hoành.
Có rất ít vị tướng lĩnh dùng chiến thuật giỏi như Khánh Hoài.
Đó là lý do tại sao anh ta có thể lãnh đạo Thiết Lâm Quân vào năm ngoái và đánh bại hàng nghìn ky binh Đảng Hạng.
Bất kể cổ xưa hay hiện đại, nơi đầu tiên sử dụng kỹ thuật tiên tiến thường là quân đội.
Mặc dù kiếp trước Kim Phi không được học quân sự, nhưng để tìm hiểu lịch sử của những cỗ máy cổ đại, y đã xem rất nhiều phim tài liệu về chiến tranh, y cũng biết đôi điều vê chiến trận.
'Vì vậy lúc cùng Khánh Hoài tiến hành đối đầu giả lập, Kim Phi đã thắng hai lần.
“Bình thường ta và Hầu gia chỉ là chơi đùa, sao có thể so sánh với chiến tranh thật sự?”
Kim Phi cười khổ hỏi.
“Cái này ta cũng không biết, ta chỉ phụ trách truyền lệnh của Hầu gia mà thôi”.
Trịnh Phương nói: “Dù sao thì kể từ bây giờ, tính mạng của hàng nghìn huynh đệ Thiết Lâm Quân sẽ được. giao cho tiên sinh”.
Nghe vậy, Kim Phi càng thêm căng thẳng, hỏi: “Ta có thể giao lại vị trí này cho người khác không?”
“Ngài muốn giao cho ai?” Trịnh Phương hỏi.
“Giao cho ai mạnh hơn ta”, Kim Phi nói: “Ví dụ như giao cho phó tướng của Khánh Hoài”.
“Không được, trừ khi bệ hạ đích thân ra lệnh hoặc Hầu gia tỉnh lại thay đổi mệnh lệnh, nếu không thì không ai có thể lấy đi binh quyền của ngài, kể cả Phạm Tướng
quân cũng không được”.
Trịnh Phương nói: “Nếu ngài thật sự không biết phải làm sao thì có thể tìm phó tướng giúp đỡ.
“Vậy có nghĩa là ta phải tiếp quản Thiết Lâm Quân thật sao?”
“Đúng vậy, nếu ngài không muốn bị chém đầu”, Trịnh Phương nói.
“Vậy ta sẽ phải đến tiền tuyến à?”
“Đương nhiên rồi, thống soái phải ở trong doanh trại, không được phép rời trại”.
“Vân không thoát được...”
Kim Phi thở dài.
Y đến Vị Châu là để lấy tiếng, ai ngờ rằng cuối cùng vẫn phải đến tiền tuyến.
Nhưng chuyện đã đến nước này thì nghĩ nhiều cũng vô ích. Y hỏi thêm:
“Khi nào người Đảng Hạng sẽ tấn công lần nữa?”
“Cái này khó mà đoán được, bất cứ lúc nào cũng có thể tấn công. Trước khi hôn mê, Hầu gia đã đoán rằng nhiều nhất không quá ba ngày”.
“Gòn lưới thép gai không?”
“Đã dùng hết rồi”.
“Trong vòng hai ba ngày không thể làm đủ dây thép”.
Kim Phi suy nghĩ một lúc rồi nói với Chung Ngũ đang ngồi xổm bên cạnh: “Đi gọi Mãn Thương đến đây, dắt thêm hai con ngựa nữa, chúng ta đến Thanh Thủy Cốc một chuyến”.
“RõI"
Chung Ngũ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Nếu đã phải ra tiền tuyến thì phải càng nhanh càng tốt, như vậy cũng có thể tìm ra cách.
Trong một hai ngày, chắc chắn không kịp làm dây thép, y chỉ có thể đích thân ra tiền tuyến xem xét tình hình, xem có cách nào tạm thời xoa dịu tình hình hay không.
Y không chắc có thể đẩy lùi người Đảng Hạng, chỉ cần trì hoãn một thời gian là được.
Đợi lò sứ sẵn sàng là có thể sản xuất hàng loạt cung nỏ.
Trước khi súng ra đời, đây mới là kẻ thù mạnh nhất chống lại ky binh.
Đến lúc đó, ky binh Đảng Hạng sẽ không còn đáng sợ nữa.
Công việc chính của Tương Tác Doanh gần đây là cải tạo lò luyện gang và chế tạo dây thép, những người này đều đã được học từ Kim Phi, cố gắng có thể làm tốt.
Sau khi giao lại Tương Tác Doanh cho Mãn Thương, và giao phó thêm một số chuyện, Kim Phi vội vàng lên đường cùng Chung Ngũ đến Thanh Thủy Cốc.