Mục lục
Xuyên không tới vương triều Đại Khang - Kim Phi (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngụy Vô Nhai thấy hai dân làng vẫn còn muốn nói, đứng lên nói: "Mọi người làm ruộng không dễ dàng gì, chúng ta cũng không sử dụng đất của mọi người một cách vô ích, xúc bỏ lúa mì, chúng ta sẽ bồi thường gấp đôi dựa trên sản lượng của năm ngoái, năm nay sử dụng đất của mọi người, cũng sẽ quy ra tiền thuê dựa theo thu hoạch của năm ngoái, trả gấp đôi cho mọi người!"

Hai người dân làng lập tức ngừng nói chuyện.

Theo những gì Ngụy Vô Nhai nói, chỉ cần xúc lúa mì đi, bọn họ có thể được bồi thường gấp đôi, sau này không cần thu hoạch đất canh tác làm ruộng, thậm chí ngay cả hạt giống cũng không cần bỏ ra, mỗi quý đều có thể nhận được tiền thuê gấp đôi, chuyện tốt như thế này đi đâu tìm được?

"Ngụy tiên sinh, ngài đừng nghe bọn họ nói bậy." Ông Tam trừng mắt nhìn hai người dân làng đó: "Từ xưa tới nay, tất cả ruộng đồng trong thiên hạ đều thuộc về hoàng gia, nếu ngươi muốn dùng đất ươm trồng hạt giống tốt, là làm việc cho người dân trong thiên hạ, làm việc cho hoàng gia, tại sao lại có thể tìm ngươi đòi tiền thuê nữa chứ?"

"Tam gia nói đúng, đây là chuyện tốt vinh danh tổ tiên, người khác có tiền cũng không giành lấy được, nếu chúng ta lấy tiền thuê của các ngài thì thành người gì chứ?"

"Đúng vậy, nói một cách không thích hợp, bây giờ chúng ta đều quá bận, nên việc trồng hai thửa đất đó cũng không có ý nghĩa gì, ta không biết các ngươi như thế nào, dù sao năm ngoái ta đã không muốn trồng rồi, không phải là ta mất gốc, chỉ là đến thời gian trồng trọt còn phải xin nghỉ về thu hoạch gieo trồng, chưa kể làm việc mệt mỏi nhưng không thu được bao nhiêu lương thực, còn làm trì hoãn chuyện trong xưởng!"

"Thật ra ta cũng không muốn trồng nữa, chỉ là không dám nói ra, hóa ra không chỉ có một mình ta nghĩ như vậy!"

"Kim ca nhi, Ngụy tiên sinh, các ngài đừng nghe bọn họ nói bậy, chúng ta không cần tiền thuê, các ngài muốn dùng chỉ lần lấy đi dùng là được rồi."

Những dân làng khác lần lượt la ó, có người mắng hai dân làng kia, cảm thấy bọn họ đã làm xấu mặt làng Quan Gia.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Kim Phi có hơi xúc động, cũng đứng lên giơ tay về phía dưới khán đài, dân làng lập tức yên tĩnh lại.

"Các vị đều là huynh đệ thúc bá của Hạ Nhi, cũng là huynh đệ thúc bá của Kim Phi ta, ta rất cảm động khi mọi người ủng hộ công việc của ta và Ngụy tiên sinh như vậy, cám ơn mọi người rất nhiều."

Kim Phi chắp tay hướng xuống bên dưới, tiếp tục nói: "Nhưng chuyện gì cũng cần có quy củ, dùng đất của mọi người thì nên trả tiền thuê đất, nếu không sau này quan chức phía dưới thấy ta dùng đất mà không trả tiền thuê thì sẽ học theo, thiên hạ sẽ nhanh chóng hỗn loạn, mọi người cũng không cần khiêm tốn nữa."

Nghe thấy Kim Phi nói như vậy, dân làng đều lộ ra vẻ suy tư.

"Nếu Kim ca nhi đã nói như vậy rồi, chúng ta đừng tranh cãi nữa." Ông Tam nhìn thấy vậy, quyết định điều này rồi nói: "Nhưng ngày mai các ngươi đều phải dành thời gian để xúc lúa mì đi, nhà nào nuôi gia súc thì kéo lúa mì về cho bọn chúng ăn, không nuôi gia súc thì cày lên làm phân bón, yêu cầu của ta là ngày mai trước khi trời sáng, tất cả mọi người phải cày xong đất, đừng trì hoãn việc ươm giống của Kim ca nhi và Ngụy tiên sinh!"

"Tam gia ngài yên tâm, sáng mai ta sẽ đến xưởng xin nghỉ phép, sau đó đi cày đất!"

Dân làng lần lượt nói đảm bảo.

"Vậy làm phiền các ngươi vậy!" Kim Phi lại chắp tay hướng xuống bên dưới, sau đó lùi về phía sau.

Sau đó ông Tam lại dặn dò thêm vài câu rồi kết thúc cuộc họp, Kim Phi lại đi đến nói chuyện với cha của Quan Hạ Nhi vài câu rồi mới trở về, khi về đến nhà đã gần nửa đêm rồi.

Quan Hạ Nhi vẫn còn chưa ngủ, đang chờ ở cổng làng.

"Đương gia, nghe nói chàng đi đến làng Quan Gia?"

"Đúng vậy, có chút việc." Kim Phi nói với Quan Hạ Nhi về những gì đã trải qua ở làng Quan Gia.

Làng Quan Gia là nhà mẹ của Quan Hạ Nhi, nghe nói Kim Phi dùng đất, trong làng có người phản đối, Quan Hạ Nhi rất tức giận: "Chàng muốn dùng hai mảnh đất để ươm giống, cũng không phải là chiếm mà không trả lại cho bọn họ, vậy mà còn có người không đồng ý sao? Ngày mai ta đi hỏi cha ta, ai lại không biết phải trái như vậy, nếu không phải đương gia, bọn họ có thể có cuộc sống như bây giờ sao?"

"Dùng đất của người khác trả tiền thuê cho người ta là chuyện bất di bất dịch, người ta nói vài câu cũng là lẽ tự nhiên, hơn nữa bọn họ cũng không nói sai, lúa mì sắp được thu hoạch rồi, cần phải xúc đi, quả thực có hơi lãng phí lương thực." Kim Phi cười xoa đầu Quan Hạ Nhi: "Được rồi, đừng tức giận nữa!"

"Đương gia, bọn họ đối xử với chàng như vậy, chàng không tức giận sao?" Quan Hạ Nhi cẩn thận liếc nhìn Kim Phi.

Cô có hơi lo lắng Kim Phi sẽ có cái nhìn không tốt với làng Quan Gia vì chuyện này.

"Chuyện này có gì mà tức giận chứ? Không đáng!" Kim Phi lắc đầu.

Kim Phi thực sự không quan tâm những dân làng đó nghĩ gì về hắn, chỉ là tiền thuê vài mảnh đất, đối với hắn bây giờ chẳng là gì cả, Kim Phi không muốn lãng phí thời gian và sức lực vào một việc tầm thường như vậy.

Nếu không không phải là thời gian eo hẹp, Kim Phi cũng không lựa chọn sử dụng mảnh đất ở làng Quan Gia.

Thấy Quan Hạ Nhi vẫn còn muốn nói gì đó, Kim Phi chủ động đổi chủ đề: "Ở nhà có phần cơm không? Đi cả một đêm, ta sắp đói chết rồi!"


Thấy Kim Phi thực sự không tức giận, Quan Hạ Nhi mới yên tâm, cô liếc nhìn Kim Phi: "Cái này còn phải hỏi sao? Nhuận Nương ở nhà, có khi nào để chàng đói không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK