Bảy tám giờ tối ở quận Hà Trung.
Trong một nhà dân không bắt mắt ở trong huyện Vĩnh Nhạc, tám người đàn ông vây quanh một bàn vừa ăn vừa uống rượu.
Cửa phòng và cửa sổ không lớn đều được che kín bằng vải màn, từ ngoài nhìn vào không thấy ánh sáng nào cả.
“Lão đại, sắp hết rượu rồi, huynh cho người mang thêm lên đi”, một tên sát thủ có vết sẹo đặt bát rượu xuống nói: “Hình như cũng không còn nhiều thịt nữa”.
“Để ta sắp xếp”, thủ lĩnh gật đầu, sau đó lại bổ sung một câu: “Nhưng gần đây quận Hà Trung rất hỗn loạn, lúc nào có thể mang đến thì không chắc đâu”.
“Lão đại, tại sao chúng ta không sống ở quận thành Vĩnh Nhạc mà lại cứ phải sống ở nơi đồi núi này?”, một sát thủ một tai phàn nàn: “Ở đây chẳng có gì cả, đi đến quận phủ còn phải mất hơn nửa canh giờ, bất tiện quá”.
“Sống ở quận thành Vĩnh Nhạc, ngộ nhỡ tiêu cục Trấn Viễn đột nhiên đến đóng cửa thành, chúng ta bay ra ngoài à?”
Thủ lĩnh liếc nhìn tên một tai: “Mặc dù nơi này hơi xa nhưng xung quanh đều là núi bao bọc, chúng ta chui vào trong núi, ai có thể bắt được chúng ta?”
“Lão đại nói có lý”, sát thủ một tai gật đầu: “Vậy ta có thể lên trấn đi dạo không? Ta đã ở trong căn nhà tồi tàn này hơn một tháng, nếu ta ở lại trong đây thêm nữa, ta sẽ phát điên mất”.
“Không được”, Thủ lĩnh không do dự từ chối: “Không chừng đội Chung Minh dưới trướng của Kim Phi đã đi vào quận Hà Trung, chúng ta không thể ra ngoài thì cũng đừng ra ngoài”.
“Lão đại, đã như vậy rồi, tại sao chúng ta không chạy xa hơn một chút? Không được thì chúng ta cũng có thể chạy về phía Đông chứ?”
“Không được, An tiên sinh đã bảo chúng ta chờ ở Vĩnh Nhạc, chắc chắn là hắn đã có sắp xếp rồi, chúng ta cứ ở đây đợi đi”.
“Cái gì cũng không được, lẽ nào chỉ có thể ngồi đây đợi chết sao?”
Sát thủ một tai liên tục bị từ chối cũng cảm thấy hơi đau đầu, tức giận nói: “Người thông minh đều có thể nhìn ra Tân vương không thể đánh bại được Kim Phi, tiêu cục Trấn Viễn đánh đến Hà Trung chỉ là vấn đề thời gian thôi, chúng ta giết người của Kim Phi, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Lão đại, hay là chúng ta chạy đi, với bản lĩnh của mấy huynh đệ chúng ta, cho dù đi đâu cũng đều có thể xông pha..."
Rầm!
Sát thủ một tai còn chưa nói hết câu đã bị thủ lĩnh đá một cú.
“Nếu còn để ta nghe thấy ngươi nói những lời này lần nữa, ông đây sẽ giết ngươi”, thủ lĩnh hung hăng nói.
Các sát thủ khác đều như không nghe thấy, ai nên ăn thì ăn tiếp, nên uống rượu thì uống tiếp.
Sở dĩ tử sĩ được gọi là tử sĩ là vì từ nhỏ họ đã được quyền quý bồi dưỡng, đã bị tẩy não từ lâu.
Khi lớn lên, hầu hết các quyền quý đều sẽ tặng nha hoàn trong nhà cho đối phương, cũng có vài nhà có nhiều con gái thì
gả con gái sang đó.
Như thế ngoài việc có thể thu phục lòng người, còn có thể khống chế người nhà cả tử sĩ.
Thế nên cho dù chủ động hay bị động, đa số tử sĩ đều cực kỳ trung thành.
Những người như tên một tai ngược lại là người khác biệt trong tử sĩ.
Thủ lĩnh lại trợn mắt nhìn hắn, sau đó ngồi lại vào chỗ.
Tên một tai nghiến răng, nhưng vẫn không nói gì nữa.
Hắn biết mình không phải là đối thủ của thủ lĩnh, hơn nữa nếu đánh thật thì các sát thủ khác chắc chắn cũng sẽ không giúp hắn.
Hắn phủi bụi trên quần áo xong thì ngồi vào bàn ăn tiếp.
Sát thủ mặt sẹo vừa định nói gì thì bỗng nhìn thấy thủ lĩnh giơ tay lên.
Tất cả sát thủ đều bỏ rượu và đồ ăn trong tay xuống, lập tức cầm vũ khí lên.
Hai sát thủ lập tức chạy đến hai bên cửa phòng, chuẩn bị sẵn sàng.
Còn hai người thì chạy đến dưới cửa sổ để phòng có người vào từ cửa sổ.
“Lão đại, sao thế?”, sát thủ mặt sẹo nhỏ giọng hỏi. “Hình như ta nghe thấy bên ngoài có tiếng động”, thủ lĩnh phất tay tắt hết đèn dầu trong phòng, sau đó vén màn chặn cửa ra.
Kết quả cái màn vừa được vén lên đã nghe thấy tiếng ục ục vang lên.
Vì vừa rồi tắt hết đèn dầu, các sát thủ vẫn chưa thích nghi được với bóng tối nhưng thủ lĩnh vẫn lập tức phản ứng lại.
Trong một nhà dân không bắt mắt ở trong huyện Vĩnh Nhạc, tám người đàn ông vây quanh một bàn vừa ăn vừa uống rượu.
Cửa phòng và cửa sổ không lớn đều được che kín bằng vải màn, từ ngoài nhìn vào không thấy ánh sáng nào cả.
“Lão đại, sắp hết rượu rồi, huynh cho người mang thêm lên đi”, một tên sát thủ có vết sẹo đặt bát rượu xuống nói: “Hình như cũng không còn nhiều thịt nữa”.
“Để ta sắp xếp”, thủ lĩnh gật đầu, sau đó lại bổ sung một câu: “Nhưng gần đây quận Hà Trung rất hỗn loạn, lúc nào có thể mang đến thì không chắc đâu”.
“Lão đại, tại sao chúng ta không sống ở quận thành Vĩnh Nhạc mà lại cứ phải sống ở nơi đồi núi này?”, một sát thủ một tai phàn nàn: “Ở đây chẳng có gì cả, đi đến quận phủ còn phải mất hơn nửa canh giờ, bất tiện quá”.
“Sống ở quận thành Vĩnh Nhạc, ngộ nhỡ tiêu cục Trấn Viễn đột nhiên đến đóng cửa thành, chúng ta bay ra ngoài à?”
Thủ lĩnh liếc nhìn tên một tai: “Mặc dù nơi này hơi xa nhưng xung quanh đều là núi bao bọc, chúng ta chui vào trong núi, ai có thể bắt được chúng ta?”
“Lão đại nói có lý”, sát thủ một tai gật đầu: “Vậy ta có thể lên trấn đi dạo không? Ta đã ở trong căn nhà tồi tàn này hơn một tháng, nếu ta ở lại trong đây thêm nữa, ta sẽ phát điên mất”.
“Không được”, Thủ lĩnh không do dự từ chối: “Không chừng đội Chung Minh dưới trướng của Kim Phi đã đi vào quận Hà Trung, chúng ta không thể ra ngoài thì cũng đừng ra ngoài”.
“Lão đại, đã như vậy rồi, tại sao chúng ta không chạy xa hơn một chút? Không được thì chúng ta cũng có thể chạy về phía Đông chứ?”
“Không được, An tiên sinh đã bảo chúng ta chờ ở Vĩnh Nhạc, chắc chắn là hắn đã có sắp xếp rồi, chúng ta cứ ở đây đợi đi”.
“Cái gì cũng không được, lẽ nào chỉ có thể ngồi đây đợi chết sao?”
Sát thủ một tai liên tục bị từ chối cũng cảm thấy hơi đau đầu, tức giận nói: “Người thông minh đều có thể nhìn ra Tân vương không thể đánh bại được Kim Phi, tiêu cục Trấn Viễn đánh đến Hà Trung chỉ là vấn đề thời gian thôi, chúng ta giết người của Kim Phi, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.
Lão đại, hay là chúng ta chạy đi, với bản lĩnh của mấy huynh đệ chúng ta, cho dù đi đâu cũng đều có thể xông pha..."
Rầm!
Sát thủ một tai còn chưa nói hết câu đã bị thủ lĩnh đá một cú.
“Nếu còn để ta nghe thấy ngươi nói những lời này lần nữa, ông đây sẽ giết ngươi”, thủ lĩnh hung hăng nói.
Các sát thủ khác đều như không nghe thấy, ai nên ăn thì ăn tiếp, nên uống rượu thì uống tiếp.
Sở dĩ tử sĩ được gọi là tử sĩ là vì từ nhỏ họ đã được quyền quý bồi dưỡng, đã bị tẩy não từ lâu.
Khi lớn lên, hầu hết các quyền quý đều sẽ tặng nha hoàn trong nhà cho đối phương, cũng có vài nhà có nhiều con gái thì
gả con gái sang đó.
Như thế ngoài việc có thể thu phục lòng người, còn có thể khống chế người nhà cả tử sĩ.
Thế nên cho dù chủ động hay bị động, đa số tử sĩ đều cực kỳ trung thành.
Những người như tên một tai ngược lại là người khác biệt trong tử sĩ.
Thủ lĩnh lại trợn mắt nhìn hắn, sau đó ngồi lại vào chỗ.
Tên một tai nghiến răng, nhưng vẫn không nói gì nữa.
Hắn biết mình không phải là đối thủ của thủ lĩnh, hơn nữa nếu đánh thật thì các sát thủ khác chắc chắn cũng sẽ không giúp hắn.
Hắn phủi bụi trên quần áo xong thì ngồi vào bàn ăn tiếp.
Sát thủ mặt sẹo vừa định nói gì thì bỗng nhìn thấy thủ lĩnh giơ tay lên.
Tất cả sát thủ đều bỏ rượu và đồ ăn trong tay xuống, lập tức cầm vũ khí lên.
Hai sát thủ lập tức chạy đến hai bên cửa phòng, chuẩn bị sẵn sàng.
Còn hai người thì chạy đến dưới cửa sổ để phòng có người vào từ cửa sổ.
“Lão đại, sao thế?”, sát thủ mặt sẹo nhỏ giọng hỏi. “Hình như ta nghe thấy bên ngoài có tiếng động”, thủ lĩnh phất tay tắt hết đèn dầu trong phòng, sau đó vén màn chặn cửa ra.
Kết quả cái màn vừa được vén lên đã nghe thấy tiếng ục ục vang lên.
Vì vừa rồi tắt hết đèn dầu, các sát thủ vẫn chưa thích nghi được với bóng tối nhưng thủ lĩnh vẫn lập tức phản ứng lại.