“Chắc chắn không?”, Kim Phi nói: “Ra khơi không phải trò đùa, tuyệt đối không thể vì gấp gáp mà sơ suất, qua loa”.
Không ai hiểu rõ nguy hiểm của chuyến đi này hơn Kim Phi, mặc dù y rất mong đợi nhanh chóng ra khơi, nhưng vì an toàn của các thủy thủ, y sẵn sàng chờ thêm vài ngày nữa.
“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ không đùa giỡn với mạng sống của các huynh đệ mình”, Trịnh Trì Viễn nói: “Thật ra các huynh đệ đã hoàn thành khóa huấn luyện cơ bản từ lâu, hiện đang tiến hành huấn luyện chuyên sâu”.
“Vậy thì tốt”, lúc này Kim Phi mới gật đầu: “Lát nữa ngài đi thông báo cho các huynh đệ rằng hôm nay sẽ cho họ nghỉ phép, ai nên về nhà đoàn tụ thì về, sáng sớm mai về doanh trại chuẩn bị lên thuyền”.
“Vâng!”, Trịnh Trì Viễn đứng thẳng lưng, chào Kim Phi theo kiểu quân đội.
“À phải rồi, vẫn chưa có tin tức gì về đoàn thuyền đi Đông Dương sao?”, Kim Phi hỏi.
Lúc đầu mấy người Thủy Oa cưỡi chiến hạm đến Đông Dương truy đuổi cướp biển, lẽ ra họ phải quay trở lại từ lâu, nhưng lâu như vậy rồi mà họ vẫn chưa quay lại.
“Tạm thời vẫn chưa có tin tức gì”, Trịnh Trì Viễn lo lắng lắc đầu.
Để tuyển chọn thủy thủ, một nhóm người xuất sắc đã được điều động từ thủy quân để truy đuổi đoàn thuyền của cướp biển, có thể nói là nhóm người ưu tú nhất dưới trướng của Trịnh Trì Viễn, nếu xảy ra chuyện gì ở Đông Dương thì sẽ là một cú sốc cho toàn bộ thủy quân.
“Đợt thuyền lầu thứ hai sắp xong, đợi sau khi làm xong, ta sẽ điều động thêm hai chiếc thuyền nữa cho ngài, lại nhóm thành một đoàn tàu, dẫn thêm vài người nữa đi tìm”, Kim Phi cũng hơi lo lắng.
“Cảm ơn tiên sinh”, Trịnh Trì Viễn vội gật đầu.
Thật ra anh ta đã muốn phái người đến Đông Dương tiếp ứng cho đón đoàn tàu số hiệu Kim Xuyên, nhưng bây giờ trấn Ngư Khê quá bận, chỉ riêng thuyền lầu vận chuyển rong biển và cá cũng đủ bận rồi, thực sự không thể điều động thêm thuyền lầu mới đi tiếp ứng.
Trịnh Trì Viễn cũng không nhắc đến chuyện này.
Bây giờ Kim Phi chủ động đưa cho anh ta thuyền lầu mới, dĩ nhiên Trịnh Trì Viễn rất vui.
Sau khi tiễn Kim Phi đi, Trịnh Trì Viễn lập tức chạy tới doanh trại thủy thủ để truyền lại lệnh của Kim Phi cho các thủy thủ đang huấn luyện.
“Ta nói lại lần nữa, hành trình ra khơi đường dài cực kỳ nguy hiểm, nếu ai sợ thì có thể xin rút lui ngay bây giờ”.
Trịnh Trì Viễn giơ loa lên nói: “Đây là cơ hội cuối cùng, bây giờ ai không rút lui, đến lúc lên thuyền thì đừng làm loạn”.
“Chỉ có kẻ hèn nhát mới bỏ cuộc lúc này”. “Không rút lui”.
“Tướng quân, đừng suy nghĩ nữa”.
Các thủy thủ lần lượt đáp, không ai muốn rút lui.
“Nếu đã thế, vậy thì các ngươi phải nhớ lựa chọn của mình, đến lúc lên thuyền thì đừng hối hận, đừng làm loạn”.
Trịnh Trì Viễn hét lên: “Hôm nay ta cho bạn nghỉ phép, ai nên về đoàn tụ với gia đình thì quay lại đoàn tụ với gia đình, lần sau gặp lại không biết là khi nào đấy”.
Nói rồi Trịnh Trì Viễn cầm loa rời đi.
Các thủy thủ cũng giải tán, cùng nhau rời khỏi sân huấn luyện.
“Cuối cùng cũng làm xong thuyền bọc thép, nếu còn huấn luyện nữa chắc ta ói mất”.
“Đúng thế, cuối cùng cũng có thể ra khơi rồi”.
“Không biết đại lục mới xa xôi kia có loại hạt giống chất lượng cao có thể sản xuất hàng ngàn kilogam mỗi mẫu giống như Quốc sư đại nhân nói không”.
“Tiên sinh nói có thì chäc chẳn có”.
“Nếu chúng ta đem hạt giống tốt về thật thì lợi hại lắm đấy".
“Đừng có mà mơ mộng vội, Quốc sư đại nhân đã nói chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, ngươi còn mạng trở về đi rồi hãng nói chuyện khác”.
“Quốc sư đại nhân từng nói, đi đến đại lục mới tìm hạt giống siêu phẩm lần này là một chiến dịch vĩ đại, đánh thẳng thì chúng ta đều là anh hùng, thua thì cũng đều là liệt sĩ vinh quang”.
“Đúng thế, sợ gì chứ! Lão Lai, nếu ngươi sợ thì giờ có thể đi tìm tướng quân để xin rút lui vấn chưa muộn đâu”.
“Cái quái gì thế, ông đây đã đi đánh với cướp biển từ năm mười bảy tuổi, có bao giờ ta sợ đâu? Ta chỉ đang nhắc nhở các ngươi không nên sơ suất mà thôi”.
“Không cần ngươi nhắc, ông đây cũng sẽ không sơ suất”.
Không ai hiểu rõ nguy hiểm của chuyến đi này hơn Kim Phi, mặc dù y rất mong đợi nhanh chóng ra khơi, nhưng vì an toàn của các thủy thủ, y sẵn sàng chờ thêm vài ngày nữa.
“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ không đùa giỡn với mạng sống của các huynh đệ mình”, Trịnh Trì Viễn nói: “Thật ra các huynh đệ đã hoàn thành khóa huấn luyện cơ bản từ lâu, hiện đang tiến hành huấn luyện chuyên sâu”.
“Vậy thì tốt”, lúc này Kim Phi mới gật đầu: “Lát nữa ngài đi thông báo cho các huynh đệ rằng hôm nay sẽ cho họ nghỉ phép, ai nên về nhà đoàn tụ thì về, sáng sớm mai về doanh trại chuẩn bị lên thuyền”.
“Vâng!”, Trịnh Trì Viễn đứng thẳng lưng, chào Kim Phi theo kiểu quân đội.
“À phải rồi, vẫn chưa có tin tức gì về đoàn thuyền đi Đông Dương sao?”, Kim Phi hỏi.
Lúc đầu mấy người Thủy Oa cưỡi chiến hạm đến Đông Dương truy đuổi cướp biển, lẽ ra họ phải quay trở lại từ lâu, nhưng lâu như vậy rồi mà họ vẫn chưa quay lại.
“Tạm thời vẫn chưa có tin tức gì”, Trịnh Trì Viễn lo lắng lắc đầu.
Để tuyển chọn thủy thủ, một nhóm người xuất sắc đã được điều động từ thủy quân để truy đuổi đoàn thuyền của cướp biển, có thể nói là nhóm người ưu tú nhất dưới trướng của Trịnh Trì Viễn, nếu xảy ra chuyện gì ở Đông Dương thì sẽ là một cú sốc cho toàn bộ thủy quân.
“Đợt thuyền lầu thứ hai sắp xong, đợi sau khi làm xong, ta sẽ điều động thêm hai chiếc thuyền nữa cho ngài, lại nhóm thành một đoàn tàu, dẫn thêm vài người nữa đi tìm”, Kim Phi cũng hơi lo lắng.
“Cảm ơn tiên sinh”, Trịnh Trì Viễn vội gật đầu.
Thật ra anh ta đã muốn phái người đến Đông Dương tiếp ứng cho đón đoàn tàu số hiệu Kim Xuyên, nhưng bây giờ trấn Ngư Khê quá bận, chỉ riêng thuyền lầu vận chuyển rong biển và cá cũng đủ bận rồi, thực sự không thể điều động thêm thuyền lầu mới đi tiếp ứng.
Trịnh Trì Viễn cũng không nhắc đến chuyện này.
Bây giờ Kim Phi chủ động đưa cho anh ta thuyền lầu mới, dĩ nhiên Trịnh Trì Viễn rất vui.
Sau khi tiễn Kim Phi đi, Trịnh Trì Viễn lập tức chạy tới doanh trại thủy thủ để truyền lại lệnh của Kim Phi cho các thủy thủ đang huấn luyện.
“Ta nói lại lần nữa, hành trình ra khơi đường dài cực kỳ nguy hiểm, nếu ai sợ thì có thể xin rút lui ngay bây giờ”.
Trịnh Trì Viễn giơ loa lên nói: “Đây là cơ hội cuối cùng, bây giờ ai không rút lui, đến lúc lên thuyền thì đừng làm loạn”.
“Chỉ có kẻ hèn nhát mới bỏ cuộc lúc này”. “Không rút lui”.
“Tướng quân, đừng suy nghĩ nữa”.
Các thủy thủ lần lượt đáp, không ai muốn rút lui.
“Nếu đã thế, vậy thì các ngươi phải nhớ lựa chọn của mình, đến lúc lên thuyền thì đừng hối hận, đừng làm loạn”.
Trịnh Trì Viễn hét lên: “Hôm nay ta cho bạn nghỉ phép, ai nên về đoàn tụ với gia đình thì quay lại đoàn tụ với gia đình, lần sau gặp lại không biết là khi nào đấy”.
Nói rồi Trịnh Trì Viễn cầm loa rời đi.
Các thủy thủ cũng giải tán, cùng nhau rời khỏi sân huấn luyện.
“Cuối cùng cũng làm xong thuyền bọc thép, nếu còn huấn luyện nữa chắc ta ói mất”.
“Đúng thế, cuối cùng cũng có thể ra khơi rồi”.
“Không biết đại lục mới xa xôi kia có loại hạt giống chất lượng cao có thể sản xuất hàng ngàn kilogam mỗi mẫu giống như Quốc sư đại nhân nói không”.
“Tiên sinh nói có thì chäc chẳn có”.
“Nếu chúng ta đem hạt giống tốt về thật thì lợi hại lắm đấy".
“Đừng có mà mơ mộng vội, Quốc sư đại nhân đã nói chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, ngươi còn mạng trở về đi rồi hãng nói chuyện khác”.
“Quốc sư đại nhân từng nói, đi đến đại lục mới tìm hạt giống siêu phẩm lần này là một chiến dịch vĩ đại, đánh thẳng thì chúng ta đều là anh hùng, thua thì cũng đều là liệt sĩ vinh quang”.
“Đúng thế, sợ gì chứ! Lão Lai, nếu ngươi sợ thì giờ có thể đi tìm tướng quân để xin rút lui vấn chưa muộn đâu”.
“Cái quái gì thế, ông đây đã đi đánh với cướp biển từ năm mười bảy tuổi, có bao giờ ta sợ đâu? Ta chỉ đang nhắc nhở các ngươi không nên sơ suất mà thôi”.
“Không cần ngươi nhắc, ông đây cũng sẽ không sơ suất”.