Nha hoàn cũng biết bản thân phạm sai lầm nên vừa xấu hổ vừa luống cuống, gương mặt nhỏ đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Lạc Lan không khỏi dấy lên lòng trắc ẩn, cao giọng hỏi: “Cô nương này ra giá một nghìn năm trăm lượng, xin hỏi còn ai muốn tăng giá nữa không?”
Vốn dĩ vẫn có một hai công tử có ý trả giá, thế nhưng bây giờ cũng không tiện đi tranh giành với một cô nương, vậy nên tất cả đều thẳng thừng từ bỏ.
Lạc Lan thấy không có ai trả lời nên nên hô lên: “Một nghìn năm trăm lượng, lần thứ nhất!”
“…Lần thứ hai!”
“…Lần thứ ba!”
“Đã chốt!”
Lạc Lan gõ nhẹ lên trên cái chiêng đồng, tỏ ý giao dịch lần này đã hoàn thành.
Không đợi Thiết Chuỳ mang xuống, nha hoàn đã tự mình chạy tới, vụng về bày tấm ngân phiếu lên trên bục gỗ.
“Phiền mọi người đợi một lát”.
Lạc Lan mỉm cười rồi khẽ hạ thấp người, sắp xếp lại cẩn thận từng tờ ngân phiếu, đếm ra một nghìn năm trăm lượng, sau đó giao mấy tờ ngân phiếu còn lại cho nha hoàn.
“Ôi chao, không nhìn ra cô chủ của nha hoàn này lại là một người có tiền cơ đấy, số ngân phiếu còn lại ít nhất phải lên tới một nghìn lượng đấy nhỉ?”
“Triệu huynh, hay là chúng ta cử người đi theo xem là cô chủ nhà ai đi?”
Hai công tử ở phía xa cười chế nhạo.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Lạc Lan nghe vậy thì nhẹ giọng nói với Thiết Chuỳ: “Thiết Chuỳ đại ca, huynh sắp xếp hai người hộ tống cô nương này trở về, trên đường cẩn thận một chút, đừng để người khác bám đuôi”.
“Được”.
Thiết Chuỳ ra hiệu bằng tay, cựu binh bên cạnh lập tức chạy tới.
“Cảm ơn Lạc Lan tỷ tỷ!”
Nha hoàn nhân lúc Thiết Chuỳ dặn dò cựu binh không ngừng cảm ơn Lạc Lan.
Ban nãy cô ta đang lo lắng bị người ta bám đuôi thì phải làm sao?
Nếu như bị người ta theo tới cửa phủ thì thanh danh cô chủ nhà họ sẽ mất sạch.
Cô ta cũng sẽ bị phu nhân đánh chết.
“Không có gì, giữ bí mật cho khách hàng cũng là việc bọn ta nên làm”.
Lạc Lan nhỏ giọng nói: “Cô đi theo đại ca này đi, huynh ấy sẽ sắp xếp chu toàn”.
“Vâng”, nha hoàn nhỏ ôm chặt hộp đao vào trong lòng, theo cựu binh rời đi.
Lạc Lan lại đứng dậy, nở một nụ cười trên môi.
“Ban nãy xảy ra chút biến cố nhỏ, để cho mọi người đợi lâu rồi, bây giờ tiếp tục đấu giá”.
Hiện giờ chất lượng của Hắc Đao đã hoàn toàn được chứng minh, các công tử tới tham gia buổi đấu giá, ngoại trừ sự bền bỉ và sắc nhọn của Hắc Đao ra, nguyên nhân lớn nhất là vì hiếu kỳ chữ khắc trên sáu thanh Hắc Đao còn lại là gì.
Có một số người đến chỉ là vì chữ khắc.
Lạc Lan không khỏi dấy lên lòng trắc ẩn, cao giọng hỏi: “Cô nương này ra giá một nghìn năm trăm lượng, xin hỏi còn ai muốn tăng giá nữa không?”
Vốn dĩ vẫn có một hai công tử có ý trả giá, thế nhưng bây giờ cũng không tiện đi tranh giành với một cô nương, vậy nên tất cả đều thẳng thừng từ bỏ.
Lạc Lan thấy không có ai trả lời nên nên hô lên: “Một nghìn năm trăm lượng, lần thứ nhất!”
“…Lần thứ hai!”
“…Lần thứ ba!”
“Đã chốt!”
Lạc Lan gõ nhẹ lên trên cái chiêng đồng, tỏ ý giao dịch lần này đã hoàn thành.
Không đợi Thiết Chuỳ mang xuống, nha hoàn đã tự mình chạy tới, vụng về bày tấm ngân phiếu lên trên bục gỗ.
“Phiền mọi người đợi một lát”.
Lạc Lan mỉm cười rồi khẽ hạ thấp người, sắp xếp lại cẩn thận từng tờ ngân phiếu, đếm ra một nghìn năm trăm lượng, sau đó giao mấy tờ ngân phiếu còn lại cho nha hoàn.
“Ôi chao, không nhìn ra cô chủ của nha hoàn này lại là một người có tiền cơ đấy, số ngân phiếu còn lại ít nhất phải lên tới một nghìn lượng đấy nhỉ?”
“Triệu huynh, hay là chúng ta cử người đi theo xem là cô chủ nhà ai đi?”
Hai công tử ở phía xa cười chế nhạo.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, Lạc Lan nghe vậy thì nhẹ giọng nói với Thiết Chuỳ: “Thiết Chuỳ đại ca, huynh sắp xếp hai người hộ tống cô nương này trở về, trên đường cẩn thận một chút, đừng để người khác bám đuôi”.
“Được”.
Thiết Chuỳ ra hiệu bằng tay, cựu binh bên cạnh lập tức chạy tới.
“Cảm ơn Lạc Lan tỷ tỷ!”
Nha hoàn nhân lúc Thiết Chuỳ dặn dò cựu binh không ngừng cảm ơn Lạc Lan.
Ban nãy cô ta đang lo lắng bị người ta bám đuôi thì phải làm sao?
Nếu như bị người ta theo tới cửa phủ thì thanh danh cô chủ nhà họ sẽ mất sạch.
Cô ta cũng sẽ bị phu nhân đánh chết.
“Không có gì, giữ bí mật cho khách hàng cũng là việc bọn ta nên làm”.
Lạc Lan nhỏ giọng nói: “Cô đi theo đại ca này đi, huynh ấy sẽ sắp xếp chu toàn”.
“Vâng”, nha hoàn nhỏ ôm chặt hộp đao vào trong lòng, theo cựu binh rời đi.
Lạc Lan lại đứng dậy, nở một nụ cười trên môi.
“Ban nãy xảy ra chút biến cố nhỏ, để cho mọi người đợi lâu rồi, bây giờ tiếp tục đấu giá”.
Hiện giờ chất lượng của Hắc Đao đã hoàn toàn được chứng minh, các công tử tới tham gia buổi đấu giá, ngoại trừ sự bền bỉ và sắc nhọn của Hắc Đao ra, nguyên nhân lớn nhất là vì hiếu kỳ chữ khắc trên sáu thanh Hắc Đao còn lại là gì.
Có một số người đến chỉ là vì chữ khắc.