Trong lúc nói chuyện, Tô Thương mượn nhờ uy thế của tháp Hư Không, ép Tô Ma.
"Ông nói, ông nói."
Tô Ma nhất thời rùng mình, trả lời: "Nếu cháu đã hiểu rõ thần công như thế, chắc hẳn cũng biết, linh hồn được chia ra, cũng không có được toàn bộ trí nhớ của linh hồn."
"Ông là một mặt trái khác của Tô Vô Kỵ, tham lam, nhát ngan, khát máu, gian xảo... Tất cả những mặt trái đó, được phân đều ra, như thế mới có thể luyện được Vô ngã ma công."
"Tô Vô Kỵ tu luyện Vô ngã thần công, tất nhiên là ông ấy giữ lại tất cả những mặt thiện khác."
Tô Ma nhìn Tô Thương, ánh mắt lóe lên thần thái khác thường, sau đó hỏi: "Cháu trai, hơn một trăm năm qua đi, theo lý thuyết thì ông ở mặt thiện đó vẫn còn sống, cháu chưa từng gặp mặt sao?"
"Không."
Tô Thương nói: "Sau khi trấn áp ông, Tô Vô Kỵ liền đụng chạm đến ngưỡng cửa Nguyên anh, cũng không bao lâu đã độ kiếp rồi."
"Còn về kết quả độ kiếp, không ai biết, từ đó về sau, Tô Vô Kỵ chưa từng xuất hiện, bây giờ sống chết cũng không rõ."
"Như thế sao, vậy thì yên tâm rồi." Tô Ma nghe vậy, nhịn không được mà thở dài một hơi.
"Yên tâm?"
Tô Thương nghe nói như thế, hai mắt híp lại dò hỏi: "Ông là Tô Ma, nhưng ông cũng là Tô Vô Kỵ."
"Muốn tu luyện được Vô ngã thần công, cần hợp nhất cả hai, Tô Vô Kỵ biến mất, không rõ sống chết, ông sao lại vui như vậy chứ?"
"Cái này..."
Tô Ma dừng một chút, sau đó thở dài một hơi nói: "Aiya, cháu trai, cháu có chỗ không biết rồi."
"Tô Vô Kỵ lòng cao hơn trời, quyết tâm muốn luyện thành công Vô ngã thần công hoàn chỉnh, vì thế ông ấy lựa chọn công pháp nghịch tu, tạo ra ông, tùy ý cho ông giết hại suốt đời, tăng cường thực lực."
Tô Ma nói tiếp: "Nhưng mà sau khi loại bỏ được những mặt xấu đó, Tô Vô Kỵ liền trở thành thánh nhân, trách trời thương dân, quan tâm đến khó khăn của thiên hạ."
"Ông ấy thấy tôi tu luyện Vô ngã ma công, giết hại quá nhiều người, nên đứng ngồi không yên, nhiều lần muốn hủy đi ông, buông bỏ tu luyện Vô ngã thần công chính tông."