"Không phải...Được rồi, tớ thừa nhận, là do tớ làm."
"Cậu xin lỗi tớ đi!"
"Xin lỗi, tiểu Mạc Mạc, tớ sai rồi."
"Tớ không nghe, tớ không nghe!"
...
Tô Thương nghe thấy cuộc nói chuyện của hai đứa nhóc, nhất thời trố mắt đứng nhìn, trên mặt viết đầy chữ ngạc nhiên...
Làm to bụng con người ta rồi ư?
Lại còn không muốn chịu trách nhiệm sao?
Tô Tinh Hà thế mà lại cả gan làm ra loại chuyện không bằng cầm thú như này!
Cái thứ chết tiệt này, cái tốt không học lại học cái xấu, lại còn mới bây lớn thôi...
Hả?
Mà khoan đã.
Tô Tinh Hà mới có tí tẹo như vậy, lông còn chưa mọc đủ, không hề có khả năng này đâu.
Hai đứa trẻ mới có bốn tuổi mà thôi, chắc chắn sẽ không xảy ra loại chuyện này.
Tô Thương đã xắn tay áo lên, anh tính vọt vào đánh Tô Tinh Hà rồi, nhưng nghĩ tới đây lại lập tức tỉnh táo lại.
Anh mang theo sự tò mò mãnh liệt cho nên anh đã đi tới đình viện, Tô Dực Cân cũng theo sát phía sau.
Chỉ thấy một cô bé da dẻ trắng nõn đang ngồi ở trên bồn hoa, cô bé ôm bụng mình, vẻ mặt sầu não, chính là cô bé đáng yêu như búp bê ăn kẹo hồ lô lúc trước, Mạc Ngữ Yên.
Tô Tinh Hà đứng ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra nụ cười, cậu bé đang tìm cách lấy lòng cô bé đáng yêu.
Lúc này.
Tô Tinh Hà vừa làm xấu vừa nói: "Lè, Tiểu Mạc Mạc, cậu xem nè, tớ cũng đâu có đáng sợ đâu."
"Phụt!"
Mạc Ngữ Yên cười thành tiếng: "Tô Tinh Hà, cậu giống như một tên ngốc vậy đó."
"Tiểu Mạc Mạc, cậu cười rồi kìa, he he he, chỉ cần cậu vui vẻ thì dù có làm một tên ngốc tớ cũng tình nguyện."
Tô Tinh Hà tới gần Mạc Ngữ Yên, lấy lòng cười nói: "Cậu tha lỗi cho tớ nhé, tớ xin hứa sau này sẽ không bao giờ mua hamburger cho cậu nữa, để cho bụng bụng nhỏ nhỏ lại."
"Được rồi được rồi, tơ tha lỗi cho cậu đấy." Mạc Ngữ Yên rộng lượng cười nói.
Hamburger sao?
Tô Thương lộ ra một nụ cười khổ, rối bời cả nửa ngày nhưng hóa ra lại là chuyện như vậy.