Mà người phụ nữ xinh đẹp này không phải là người tu chân, mà cũng không phải người luyện võ cổ đại, mà cô ấy chính là một người bình thường.
Người phụ nữ xinh đẹp này tên là Triệu Vận Chi, là người vợ cưới hỏi đàng hoàng của Vương Dương Minh.
Không đúng.
Vương Dương Minh là ở rể, chính xác mà nói, Vương Dương Minh là người chồng có cưới hỏi đàng hoàng của Triệu Vận Chi.
Mấy năm gần đây, Vương Dương Minh chính là người con rể đến ở rể nhà họ Triệu, ông ấy đã chịu hết mọi nhục nhã, mỗi ngày đều thê thảm bi ai.
Triệu Vận Chi quả thật là một người bình thường, nhưng bởi vì do một vài duyên cớ đặc biệt mà lời nói của cô ấy đối với Vương Dương Minh mà nói, chính là không thể không phục tùng mệnh lệnh.
Nói sao làm vậy!
Cơ thể của Vương Dương Minh sẽ không tự khống chế được, mà hoàn toàn dựa theo ý của Triệu Vận Chi mà làm, không hề có đường phản kháng.
Vậy cho nên, vừa rồi Triệu Vận Chi bảo Vương Dương Minh đứng lại, ông ấy cũng chỉ có thể bị ép dừng bước, hai chân giống như là đổ chì, không thể tiến lên một bước nữa.
"Ha ha, vợ à, sao em lại chạy tới đây, mau về nhà đi chứ, buổi tối trời lạnh lắm đó coi chừng bị cảm lạnh. Hơn nữa, trời tối rồi, có rất nhiều người xấu, em xinh đẹp như vậy lỡ như gặp phải..."
Vương Dương Minh tươi cười, luyên huyên một hồi dài muốn giảm bớt xấu hổ của mình.
"Anh câm miệng cho em!"
Triệu Vận Chi đi tới trước người Vương Dương Minh, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tức giận: "Vương Dương Minh, em đối xử với anh tốt như vậy mà tại sao anh lại lén lút rời khỏi nhà họ Triệu, chạy đến Giang Bắc, chẳng lẽ anh nuôi bồ nhí ở Giang Bắc ư?"
"Ưm ưm ưm!"
Bởi vì Triệu Vận Chi bảo Vương Dương Minh câm miệng, cho nên Vương Dương Minh không nói được lời nào cả, chỉ có thể kêu ưm ưm.
"Anh có thể nói chuyện!" Triệu Vận Chi không kiên nhẫn nói.
"Phù..."
Vương Dương Minh thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười khổ nói: "Vợ à, trước khi anh đi, không phải anh đã nói rõ ràng với em rồi sao."
"Sở dĩ anh cưới em là làm vợ chồng với nhau ba năm, là bởi vì anh nợ em, kiếp này anh muốn bù đắp cho em."
"Bây giờ kỳ hạn ba năm đã đến, anh vẫn còn chuyện quan trọng hơn để làm, cho nên..."
"Kỳ hạn ba năm đã đến?"
Triệu Vận Chi ngắt lời: "Vương Dương Minh, có phải anh đọc tiểu thuyết ngu ngốc nhiều lần lắm rồi đúng không, em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi hả, đừng có đọc mấy loại tiểu thuyết chiến thần này, giống như não tàn vậy đó. Lại còn kỳ hạn ba năm đã đến, có phải anh còn muốn nói, anh có lệnh Long Vương, có thể triệu tập mười vạn tướng sĩ quay trở về vì không?"
"Chuyện này... thì không có."
Vương Dương Minh lúng túng sờ sống mũi, sau đó giải thích: "Nhưng mà, vợ à, những chuyện anh nói đều là sự thật. Em biết mà, anh không thể nói dối trước mặt em, những lời em nói, anh đều sẽ không khống chế được mà đều tuân theo."
"Thôi bớt đi, ai biết mấy năm nay có phải anh giả vờ hay không, cố tình làm cho em vui vẻ."