Trương Mộ Cổ cũng kích động như thế, liền cùng bắt chuyện với Vương Phú Quý, hưng phấn nói: "Tôi ngưỡng mộ những người hiểu âm nhạc nhất, thích kết bạn với người trong giới âm nhạc, không biết anh Phú Quý đây, ngoài kèn xô-na ra, còn biết dùng những nhạc cụ khác hay không?"
"Không biết dùng cái khác."
Vương Phú Quý lắc đầu, nghiêm túc nói: "Kèn xô-na này là loại nhạc cụ mênh mông như biển, tôi dốc hết một đời cũng không thể nghiên cứu thấu đáo được, làm sao có thời gian học tập những nhạc cụ khác chứ."
"Huống hồ, kèn xô-na chính là tất cả của tôi, là thứ mà tôi cả đời theo đuổi, sao lại có thể thay đổi thất thường chứ? Làm như vậy chẳng phải là thẹn với kèn xô-na hay sao, thẹn với cả lão tổ tông đã truyền thừa lại cho tôi hay sao chứ?"
"Nói hay lắm nha!"
Trương Mộ Cổ giống như gặp tri âm, trong ánh mắt đầy vẻ thưởng thức đối với Vương Phú Quý, kích động nói: "Hai chúng ta quá giống nhau rồi!"
"Tôi không yêu thích gì khác, chỉ ưa thích đánh trống lớn, âm thanh của bàn tay cùng mặt trống va chạm nhau, trong mắt của tôi là loại âm nhạc tuyệt vời nhất thế gian!"
"Thế nhưng,bạn gái của tôi không thích, cô ấy thích đánh đàn dương cầm, đàn ông đánh đàn ghi-ta, cảm thấy như thế mới lãng mạn, có phong thái của nghệ sĩ."
Trương Mộ Cổ cắn răng nói: "Lãng mạn cái rắm gì, cái gì mà đánh đàn dương cầm, tinh tinh tinh, còn có đàn ghi-ta nữa, đều là những thứ đồ chơi mà như đàn bà chí chóe mà thôi, đâu có dáng vẻ đẹp trai của người đánh trống, khí thế rầm rộ, rầm rầm rầm, từng tiếng như kinh thiên động địa, tràn đầy vị nam tính chứ!"
"Chia tay!"
Vương Phú Quý nghe vậy, cảm động theo nói: "Anh Trương Mộ Cổ, có loại bạn gái này, chắc chắn phải chia tay rồi, không thể quen với những thói xấu của cô ta được, trống lớn của anh, với kèn xô-na của tôi, đều là nhạc cụ số một, đàn dương cầm, đàn ghi-ta có là cái thá gì chứ, chúng căn bản không cùng đẳng cấp với nhạc cụ của chúng ta!"
"Người anh em nói đúng lắm, tôi đã sớm chia tay với cô ta rồi, cô gái mà đến trống lớn bọc da thú cũng không biết thưởng thức, không có tư cách làm bạn gái của Trương Mộ Cổ tôi!"
Trương Mộ Cổ đắc ý nói: "Là cô ta không biết, dáng vẻ khi đánh trống của tôi đẹp trai biết bao nhiêu, nhẹ nhàng vui vẻ lâm ly, mồ hôi nhễ nhại, mỗi lần tôi đánh trống, thì có thể thu được một đám người say mê, tôi căn bản là không thiếu bạn gái."
"Làm tốt lắm, không hổ là anh em của tôi!" Vương Phú Quý nói tiếp: "Anh Trương Mộ Cổ, anh thích nghe kèn xô-na không?"
"Thích chứ!"
Trương Mộ Cổ nghiêm túc nói: "Anh Phú Quý, không phải tôi cố ý nói tốt đâu, là tôi thật sự thích kèn xô-na đó!"
" m thanh của kèn xô-na, trầm bổng du dương, một tiếng kèn, vang vọng trời đất, nghiền ép tất cả các nhạc cụ, mỗi lần tôi nghe được tiếng kèn xô-na, cảm xúc luôn dâng trào!"
"Anh Trương Mộ Cổ khiêm tốn rồi."
Vương Phú Quý vội vàng nói: "Trăm loại nhạc cụ, tôi cũng không hợp cái nào, chỉ có trống lớn mới có thể phân cao thấp với tôi được thôi."
" m thanh của trống lớn phát ra, tuyên truyền thức tỉnh, phấn chấn tinh thần, là nhạc cụ của vua chúa đó!"
Vương Phú Quý bội phục nói: "Anh Trương Mộ Cổ, anh mang theo trống lớn bên người như vậy, chắc chắn là rất am hiểu đánh trống nhỉ."
"Ha ha, chỉ một ít thôi à."