Tô Dực Cân nghe anh nói như vậy, nhịn không được cười nói: "Tên nhóc cậu giỏi đấy, không nói không rằng gì cả, giờ còn có cả con trai rồi!"
"Mà khoan đã, thoạt nhìn cậu nhóc cũng đã bốn năm tuổi rồi nhỉ, sao chị không biết đến sự tồn tại của cậu nhóc vậy?"
"Khụ khụ."
Tô Thương thoáng có chút xấu hổ nói: "Thật ra, em cũng mới biết được chuyện này vào mấy ngày trước thôi."
"Hả, ý em là sao?" Tô Dực Cân tò mò hỏi: "Vậy mẹ nhóc là ai vậy?"
"Giang Tuyết Nhi." Tô Thương thành thật trả lời.
"Giang Tuyết Nhi sao?"
Lúc này Tô Dực Cân mới vỡ lẽ nói: "Họ Giang... Là cô gái nhà họ Giang năm năm trước sao? Sau khi em uống say thì làm lớn..."
"Chị à... khụ khụ."
Tô Thương kéo quần áo Tô Dực Cân, nhỏ giọng nói: "Trước mặt con nít, chị cũng chừa chon em chút thể diện đi nhé."
"Ha ha, được thôi."
Tô Dực Cân khẽ cười, sau đó ngồi xổm xuống cưng chiều khẽ xoa đầu Tô Tinh Hà, cười nói: "Nhóc con, cháu có biết cô là ai không?"
"Cháu đâu có ngốc đâu, cô là cô cháu."
Tô Tinh Hà lập tức khởi động chế độ dẻo miệng, cái miệng nhỏ nhắn giống như thoa mật: "Cô ơi, cô thật xinh đẹp, đẹp như thần tiên vậy đó, cô với cha cháu không phải chị em ruột đúng không ạ?"
Vẻ mặt Tô Dực Cân khẽ đờ ra một chút, sau đó hỏi: "Cháu, làm sao cháu biết vậy?"
"Chuyện này đơn giản thôi mà, mặc dù cha cháu không xấu, nhưng dáng vẻ cũng bình thường thôi, chỉ có thể nói là trên mức trung bình mà thôi."
Tô Tinh Hà nói tiếp: "Nhưng cô lại đẹp vô cùng luôn, đẹp nghiêng nước nghiêng thành, là sắc nước hương trời, chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn, cho nên cháu chắc chắn cha với cô không phải chị em ruột thịt đâu. Cùng một mẹ sinh ra thì sẽ không có khả năng có chênh lệch lớn như vậy."
Tô Dực Cân nghe vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, cô ấy khẽ xoa đầu Tô Tinh Hà, cười nói: "Ha ha, nhóc con, không sai, tương lai con sẽ mạnh hơn cha con nhiều."
"Chết tiệt!"
Sắc mặt Tô Thương nhất thời tối sầm lại, lẩm bẩm nói: "Tô Tinh Hà, con nói ai dáng vẻ bình thường?"
Nói xong, Tô Thương đi tới bóp lấy mặt Tô Tinh Hà, chuẩn bị gõ cho cậu bé một trận.
"Ui da đau đau!"
Tô Tinh Hà tủi thân cầu cứu: "Cô ơ, đau chết cháu rồi, cứu cháu, cứu cháu với!"
"Làm bộ hả, con làm bộ tiếp đi, cha còn chưa dùng sức nữa đâu!"
Tô Thương cười lạnh nói: "Với lại, chắc con chưa biết rồi, chị gái thương cha nhất đấy, cha có làm sai chuyện gì thì đều có chị ấy gánh vác, chị ấy thương cha nhất cho nên chắc chắn không có chuyện sẽ giúp... úi!"
Tô Thương đang nói, nhưng lúc này, Tô Dực Cân lại bóp lấy mặt anh, nghiêm túc nói: "Buông tay ra, đừng có nhéo cháu trai của chị đấy."
"Chị, chị làm gì vậy, em là em trai của chị, là đứa em trai mà chị yêu thương nhất, sao chị lại nhéo em làm gì."
"Em đã không phải nữa rồi."