"Tô thiếu gia, đừng tức giận, tất cả của tất cả những thứ trên đời này, các loại nguyên nhân hậu quả gì đó, bần đạo đều cực kỳ rõ ràng."
Vương Dương Minh nhẹ khẽ cười nói: "Cậu đến từ ngoại vực, vốn là nhân vật lớn thủ đoạn phi thường."
"Nhưng mà, Tô thiếu gia, có một số chuyện có lẽ cậu không biết, thật ra cậu vốn là người ở trái đất." Vương Dương Minh nghiêm túc nói.
"Nói bậy."
Tô Thương phản bác: "Nếu ông có thể đoán trước được thiên cơ, cũng xem được tôi đến từ ngoại vực, tất nhiên biết tôi không phải là Tô Thương, chỉ là sống nhờ vào cỗ thi thể này mà thôi!"
"Không phải vậy."
Vương Dương Minh lắc đầu phủ định nói: "Tô thiếu gia, cậu chính là Tô Thương, Tô Thương cũng là cậu, bất kể là trước đó hay là hiện tại, Tô Thương vẫn mãi luôn là Tô Thương."
"Có ý gì chứ?" Tô Thương nhíu mày nói.
"Tô thiếu gia."
Vương Dương Minh dừng lại một nói, sau đó hỏi: "Liên quan đến những chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần mất tích, cùng với những thứ kỳ lạ ở trái đất, cậu cũng đã biết rồi chứ?"
"Có nghe qua."
Tô Thương trả lời nói: "Vài ngàn năm trước, mấy vị tiên đế ngoại vực liên thủ lại với nhau, thay đổi quy tắc thiên đạo, để người tu chân ở trái đất sinh ra những thứ kỳ lạ, ép những chiến sĩ luyện khí thời tiền Tần, đi vào Tinh không cổ lộ, rời khỏi trái đất."
"Sau đó lại có tiên đế ngoại vực, lấy Thời không chi môn, từng bước từng bước đón những đại tu sĩ rời khỏi trái đất, đến tận bây giờ, người tu chân ở trái đất yếu ớt, mới sinh ra hệ thống cổ võ." Tô Thương nói rõ ràng ra.
"Đúng vậy."
Vương Dương Minh gật đầu, sau đó nói: "Nhưng có một việc,bây giờ chắc chắn cậu không biết."
"Khoảng hơn một trăm năm trước, Tô Vô Kỵ vì sao mà không giữ lại tháp Hư Không, mà chỉ dựa vào thực lực của bản thân để gánh chịu sự chèn ép của những thứ kỳ lạ, cưỡng ép thử nghiệm mình tiến vào cảnh giới Nguyên anh?"
"Tô Thương nói: "Ông cố tôi tin tưởng chắc chắn con người nhất định thắng trời, ông ấy muốn tranh với trời, vì thế mới khiêu chiến Thiên đạo, đi sang lôi kiếp Nguyên anh."
"Có cái rắm, Tô Vô Kỵ chính xác là ý chí kiên định, nhưng ông ta không phải là tên ngu ngốc, nếu như không phải có nguyên nhân đặc thù, sao mà ông ấy lại mạo hiểm như vậy được chứ." Vương Dương Minh phủ định nói.
"Hửm? nguyên nhân đặc biệt gì?" Tô Thương nghĩ mãi không ra,.
"Đơn giản thôi, bởi vì có người để Tô Vô Kỵ làm như thế."
"Ai?" Tô Thương hỏi.
"Người đó chính là..."
Vương Dương Minh sau khi dừng lại vài giây, liền nói ra những lời cực kỳ chấn động: “Chính là Tô thiếu gia cậu đó!"
Vù!
Nghe nói như thế, Tô Thương đột nhiên như bị sét đánh, ánh mắt lộ ra nghi ngờ sâu sắc.
"Lão môn chủ, ông đang nói đùa đó à?"
Tô Thương nhíu mày nói: "Tôi mới đến trái đất mới một hai tháng nay thôi, sao tôi lại để ông cố đi độ kiếp chứ?"