“Bây giờ, tôi vẫn không muốn gây hấn với vùng núi tế trời. Ông có thể lấy danh nghĩa của Dược Vương Điện để ra mặt giải quyết không?”
Nếu Tô Thương cô độc, tuyệt đối anh sẽ không lên tiếng bảo Trương Khổ Mộc làm chuyện này.
Nhưng mà, Tô Thương có người thân. Trên dưới nhà họ Tô có mười mấy tính mạng, anh không muốn mạo hiểm.
Lần trước là bản thân may mắn, may mà có được chìa khóa Đông phủ. Lại vừa khéo Hoa Thời Mạc có một viên đan dược cổ nếu không thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Chuyện kinh khủng đó, Tô Thương không muốn trải qua lần thứ hai.
“Ha ha.”
Trương Khổ Mộc nghe xong thì cười nhẹ một cái: “Điện chủ, vấn đề tầm thường mà thôi. Sơn chủ Thái Sơn của vùng núi tế trời là người khá tốt. Từ trước đến nay luôn đối xử tôn trọng rất với danh y của Dược Vương Điện, chuyện này cậu cứ giao cho tôi.”
“Chỉ là điện chủ à, sao cậu lại kết thù với vùng núi tế trời vậy?” Trương Khổ Mộc tò mò hỏi.
Nghe đến câu hỏi này, Tô Thương không giấu diếm nữa. Anh khua tay phát huy thuật dịch dung, rất nhanh đã khôi phục lại hình dạng ban đầu.
“Trương Khổ Mộc, đây mới là dáng vẻ vốn có của tôi.”
Tô Thương cười nhẹ nói: “Tôi tên Tô Thương, là đại thiếu gia của nhà họ Tô ở Giang Bắc.”
“Tô… Thương…”
Trương Khổ Mộc sững người rồi, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, ông ấy nói một cách không thể tin được: “Nhà giàu nhất Giang Bắc, đại thiếu gia nhà họ Tô, Tô Thương?”
“Ồ?”
Tô Thương sờ sờ đầu mũi, cười nói: “Ông từng nghe qua tên tôi rồi?”
“Đúng vậy.”
Trương Khổ Mộc thật thà nói: “Điện chủ, thật không dám giấu diếm. Nữ chiến thần của nhà họ Tô, Tô Dực Cân có chút nguồn gốc với Dược Vương Điện.”
“Lần này đến Dược Vương Điện, nữ chiến thần có chuyện nhờ vả. Bảo tôi để ý em trai của cô ấy là Tô Thương, hầu như những cao thủ ở nước D muốn ám sát cậu ấy.”
“Thế nên, tôi đã cho người điều tra tin tức của Tô Thương, biết được Tô Thương là một người vô cùng giàu có, sống phóng túng, không có việc xấu nào không…”
Đang nói đến đây, đột nhiên Trương Khổ Mộc phản ứng lại, vội đổi lời nói: “Điện chủ, cậu đừng hiểu lầm. Tôi không phải châm biếm cậu đâu, tôi…”
“Ha ha, không cần giải thích, tôi hiểu.” Tô Thương rộng lượng nói.
“Điện chủ lòng dạ phóng khoáng, bái phục.”
Trương Khổ Mộc chắp tay hành lễ trước, sau đó khen ngợi nói: “Điện chủ, không ngờ cậu lại là đại thiếu gia nhà họ Tô.”
“Nhiều năm như vậy, người đời đều cho rằng cậu là một đồ bỏ đi, lại không biết cả y học và võ thuật cậu đều biết, đáng sợ vô cùng!”
Trương Khổ Mộc tỏ ý khen ngợi nói: “Rõ ràng là một người bản lĩnh, lại nhịn được lời chế giễu dèm pha. Xem ra hôm nay tôi nhường lại vị trí của mình cho cậu, là chuyện đúng đắn nhất tôi từng làm trong đời.”
“Đừng nói nhiều mấy lời nịnh hót nữa.”
Tô Thương cũng không hỏi tiếp chuyện của chị ấy, sau đó anh nói: “Nếu ông có thể hóa giải ân oán giúp tôi, chuyện này không nên trì hoãn. Tối nay ông lên đường đến Thái Sơn đi.”
“Vâng.”