Sau khi đánh thành công một chiêu, thân ảnh Tô Thương lại biến mất vào trong không khí một lần nữa.
Xuất hiện không một tiếng động, rồi lại biến mất đi cũng không hề có một tiếng động nào, giống như tan vào không khí vậy.
Tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều ngây ngẩn cả người, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh hãi không thôi.
"Điện chủ, cậu ấy...cậu ấy dùng thủ đoạn gì vậy, dị thường quá!"
"Chúng ta không nhìn ra được cũng là điều bình thường, nhưng ngay cả Cổ Hồng Nguyệt là thần tông mà cũng không phát hiện được luôn!"
"Ha ha, điện chủ thắng chắc rồi, có cái thủ đoạn như này, có thế thắng chắc Cổ Hồng Nguyệt!"
Sau một khoảng thời gian ngắn bất ngờ, tất cả các thầy thuốc tại nơi đó đều lộ rõ vẻ vui mừng.
Sự thật đúng như lời bọn họ nói, Tô Thương trước tiên là nhẹ nhàng chặt đứt cánh tay của Cổ Hồng Nguyệt, mà lần xuất hiện sau đó lại chém đứt gân chân trái của Cổ Hồng Nguyệt.
"A!"
Cổ Hồng Nguyệt đau đớn không thôi, nhưng lại không thể tìm được tung tích của Tô Thương, tức quá hóa giận, hai mắt đều đỏ ngầu lên, ánh mắt tràn đầy lửa hận, gầm thét lên: "Tô Thương, cậu là tên tiểu nhân bỉ ối chỉ biết đánh lén sau lưng, cút ra đây cho bà già này xem!"
"Thỏa mãn cho bà đây!"
Cổ Hồng Nguyệt vừa dứt lời thì Tô Thương lại hiện thân ra lần nữa, tay anh vung kiếm lên chém đứt gân chân còn lại của bà ta.
"Rít rít!"
Cổ Hồng Nguyệt đau đến mức hít một hơi thật sâu, cơ thể trực tiếp quỳ xuống đất, khuôn mặt nhăn nhúm lại, xem ra là đau đớn vô cùng.
Tiếp theo đó.
Tô Thương cầm Thương Khung kiếm trong tay, đứng ngay trước mặt Cổ Hồng Nguyệt, ở xa xa nhìn lại thật giống như bà ta đang quỳ bái Tô Thương vậy.
"Tô Thương, thân pháp của cậu là thân pháp gì vậy, vậy mà có thể biến mất vào trong không khí!" Cổ Hồng Nguyệt không phục, nghiến răng, nghiến lợi hỏi.
"Xuống dưới mà hỏi Diêm vương đi!"
Tô Thương hoàn toàn không trả lời bà ta, anh giơ cao Thương Khung kiếm lên, một kiếm chém đứt cổ Cổ Hồng Nguyệt.
Phịch!
Cùng với tiếng kiếm thanh lảnh vang lên, máu đỏ tươi phun ra ngoài, nhuộm đỏ cả một mảnh đất đá.
Cổ Hồng Nguyệt trong nháy mắt mất đi hơi thở, khuôn mặt già nua ngã rạp xuống đất, chỉ vài giây đồng hồ mà thôi, đã thành một cái xác không hồn rồi.
Trước khi chết, trong ánh mắt bà ta còn tràn đầy vẻ không cam tâm, hai mắt trừng to, đến chết cũng không nhắm lại.
"Động chủ!"
Mười mấy tên cao thủ của Tam Đồng Kiều nhìn thấy Cổ Hồng Nguyệt bị giết chết, nhất thời lo lắng, hoảng sợ.
"Mấy người, đi cùng với bà ta đi!"