“Phòng khách không bật đèn, chắc chắn là chị của chị chưa về đâu, Tinh Hà à, em cẩn thận như vậy làm gì.”
Lý Kỳ Kỳ bất mãn nói: “Với cả, choàng cái tất này trên đầu khó chịu chết đi được, dù sao chuyện cướp bóc cũng thành công rồi, cởi xuống không phải là xong à.”
“Suỵt.”
Tô Tinh Hà nhỏ giọng nói: “Chị à, chuyện này chị không hiểu sao, quy tắc thứ ba của trộm cướp, dù bất kỳ lúc nào cũng không được lơ là cảnh giác. Sau khi chúng ta về phòng rồi cởi tất ra, thay quần áo xong, lúc đó nói chuyện thoải mái sau, bây giờ chúng ta cần làm việc cẩn thận.”
“Hình như nghe cũng có lý đấy, được, chị nghe em.”
Lý Kỳ Kỳ gật đầu, sau đó đi theo sau lưng Tô Tinh Hà, cúi người, cẩn thận đi về phía trước.
Tạch!
Đúng lúc này, đèn trong phòng khách đột nhiên sáng bừng lên.
“Ấy chị, chị bật đèn làm gì thế.” Tô Tinh Hà oán trách nói: “Không phải em nói rồi sao, chúng ta về phòng thay quần áo trước đã.”
“Chị có bật đâu, không phải em bật à?” Lý Kỳ Kỳ nghi hoặc nói.
“Gì cơ, em cũng có bật đâu, chẳng lẽ có thứ gì mờ ám…”
Vẻ mặt Tô Tinh Hà thay đổi trong nháy mắt, dường như có chút sợ hãi.
Cùng lúc đó, có một bàn tay lặng yên không một tiếng động đập xuống vai cậu bé.
“Á, có ma!”
Tô Tinh Hà giật bắn mình trong nháy mắt, như một chú mèo bị dẫm phải đuôi, nhảy lên cao ba mét, gương mặt tràn ngập sợ hãi.
Mà chủ nhân của bàn tay không ai khác chính là Tô Thương.
Lúc nãy, Tô Thương cảm nhận được hơi thở của Tô Tinh Hà và Lý Kỳ Kỳ cho nên anh đã tắt đèn phòng khách trước.
Lúc này.
Ánh mắt Tô Thương dừng lại trên người Tô Tinh Hà, mặt đen lại, nói: “Tên nhãi ranh này, con làm gì đấy?”
“Anh… Anh, em không có đi đâu hết.” Tô Tinh Hà vội vàng nói.
Anh?
Tô Thương nghe thấy câu đó, vẻ mặt phức tạp, khoé miệng không nhịn được co rút một chút.
Lúc trước anh không biết Tô Tinh Hà là con trai của mình nên thấy thằng bé gọi mình là anh cũng chẳng thấy có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ thì Tô Thương thấy vô cùng khó chịu.
Con mẹ nó chứ, con trai lại gọi mình là anh, còn có vương pháp hay không, còn có thiên lý hay không, tên nhóc thối tha này.
Nhưng dù sao.
Ngẫm nghĩ một hồi, anh cảm giác mình phản ứng hơi lố.
Con trai gọi mình là anh thì ít ra vẫn cùng thời, mà cha mình lại gọi mình là chú Huyền Thiên…
Thôi quên đi.
Không tính toán chuyện này nữa.
Ngay lúc này.
Tô Thương nhìn chằm chằm vào Tô Tinh Hà, thẳng tay kéo đôi tất màu đen trên đầu cậu bé xuống.