"Tại sao? Võ Đang chúng ta tu tâm dưỡng tính, từ trước tới nay không tranh quyền đoạt thế, sao người lại muốn con quản lý giới luyện võ chứ?" Vương Dã không hiểu liền hỏi.
"Aiya."
Vương Trọng Vân thở dài một hơi, sau đó nói: "Kết cục tương lai của giới luyện võ sau này không biết sẽ ra sao, không ai có thể biết được."
"Mà các đại môn phái đều chú trọng công danh lợi lộc, có người dã tâm mãnh liệt, có người thủ đoạn tàn ác, có người thì tư lợi riêng, có người thì lại giết chóc quen tay."
Vương Trọng Vân nói tiếp: "Mấy người đó, cho dù là thiên phú có cao, nhưng cũng không thích hợp để làm minh chủ võ lâm, nếu không thì chỉ có thể khiến cho giới luyện võ vạn kiếp bất phục mà thôi."
"Vì để đề phòng chuyện đó xảy ra, cho nên sư phụ mới muốn con giành lấy hạng nhất, tránh cho giới luyện võ rơi vào tay những kẻ đó."
Vương Trọng Vân nhìn Vương Dã, nghiêm túc nói: "Vương Dã, con là đứa trẻ từ nhỏ đã có tấm lòng lương thiện, không tranh không giành, thờ ơ với mọi thứ."
"Cũng bởi vì như vậy, cho nên con mới hai mươi lăm tuổi mà đã lĩnh ngộ được Kỳ Môn Chi Thuật."
Vương Trọng Vân ngưng trọng nói: "Nhưng lần này, sư phụ kêu con đi tranh, đi giành, hoàn toàn không phải là vì mình mà là vì tương lai của giới luyện võ, con có bằng lòng không?"
"Con bằng lòng!"
Hai mắt Vương Dã lóe sáng, cung kính đáp lại: "Sư phụ, người yên tâm đi, hạng nhất của đại hội võ thuật, con nhất định lấy được!"
"Ha ha ha, tốt!"
Vương Trọng Vân vuốt vuốt râu, hài lòng gật đầu: "Con đã là thần tông sơ kỳ, chỉ còn cách một bước nữa là đã đạt được thần tông trung kỳ rồi."
"Dựa vào sự ảo diệu của Kỳ Môn Chi Thuật, cho dù gặp phải thần tông hậu kỳ, thì con vẫn có thể đánh được một trận."
Vương Trọng Vân tự tin nói: "Mà các thanh niên tuấn kiệt trong giới luyện võ, không có ai có thể cùng còn tranh luận được, nếu như con ra tay, ắt hẳn sẽ là quán quân, trở thành minh chủ được mọi người kính trọng."
"Con đối với mấy cái hư danh này hoàn toàn không có hứng thú, con chỉ muốn du ngoạn sông núi, đắm chìm cùng với núi non ngàn dặm mà thôi."
Vương Dã lạnh nhạt nói: "Nhưng mà nếu như giới luyện võ cần con thì con cũng sẽ không lùi bước."
"Chỉ là, sư phụ, về sự biến đổi của giới luyện võ, lão môn chủ chỉ để lại mấy lời nói, rốt cuộc là xảy ra sự biến đổi gì vậy?" Nói đến sau cùng, Vương Dã liền nghi hoặc nói.
"Chuyện này, sư phụ từng hỏi sư thúc tổ, ông ấy chỉ trả lời sư phụ một câu."
Vương Trọng Vân ngẩng đầu ra ngoài cửa sổ, lẩm bẩm nói: "Thiên cơ không thể tiết lộ, nếu không sẽ có đại họa."
"Thì ra là vậy."
Vương Dã gật đầu, sau đó nói: "Thời gian trước, con dùng Kỳ Môn Chi Thuật, tính xem lén thiên cơ, cưỡng ép hướng đi của giới luyện võ, kết quả là bị thiên đạo phản phệ, phun ra một ngụm máu."
"Đồ nhi, con hồ đồ rồi à, vết xe đổ lúc trước của lão tông chủ, con quên rồi sao?"
Vương Trọng Vân tức giận trách phạt trước, sau lại ân cần hỏi: "Vậy vết thương của con thế nào rồi?"
"Không có gì đáng ngại, đã hồi phục lại như ban đầu rồi."
Vương Dã nói tiếp: "Lão tổ tông lén nhìn tương lai, cho nên mới bị thiên đạo giết chết, nhưng con ngay cả một góc cũng chưa xem ra được, bởi vậy vết thương mới không nặng."
"Ừm, như vậy thì tốt." Vương Trọng Vân gật đầu.