Mục lục
Tôi Ở Thành Phố Bắt Đầu Tu Tiên - Tiếu Tiếu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             "Chiến thần Thiên Sách đến Giang Bắc thật à, ha ha, ai ai cũng nói chiến thần Thiên Sách cao to oai hùng, mong chờ quá đi!"  

             "Càng ngày mưa càng lớn hơn, mọi người không định đi à?"  

             "Một phát lừa giết được 12 vạn quân địch, chống chọi với địch ở biên giới phía đông, chiến thần Thiên Sách chính là kho báu của quốc gia, đừng nói là trời mưa, cho dù có là mưa đá thì tôi cũng muốn tận mắt nhìn thấy phong thái của chiến thần Thiên Sách!"  

             "Đúng vậy, nghĩ tới liền thấy kích động, rốt cuộc thì hôm nay cũng có cơ hội nhìn thấy thần tượng rồi!"  

             ...  

             Bên ngoài sân bay, đông đảo người dân không nảy sinh ý nghĩ rời đi vì trời mưa to mà còn khiến họ còn mong chờ mãnh liệt hơn.  

             Cứ như vậy, dưới sự chú ý của muôn người, một người đàn ông trung niên với thân hình cao lớn đang chậm rãi đi ra từ sân bay.  

             Có lẽ anh ta cao chừng 1m9, hơn 40 tuổi, cao to oai phong, hai con mắt hổ sáng như thần khiến con người ta nảy sinh cảm giác bị áp bách dữ dội.  

             Người này chính là chiến thần Thiên Sách, Triệu Thiên Sách, người từng lừa giết 12 vạn binh lính của địch!  

             Trên người anh ta có một loại sát khí được nuôi dưỡng một cách tự nhiên, không cần nổi giận mà cũng cảm thấy uy nghiêm.  

             Sau lưng Triệu Thiên Sách có hơn 30 tinh binh cường tướng theo sát, ai nấy đều là cao thủ trong chục nghìn người chọn ra một người.  

             Đoàn người này mới đi ra khỏi sân bay thì đã hiện trường sôi trào lên trong nháy mắt.  

             "Chiến thần Thiên Sách, hồi trước toàn là thấy trên TV, rốt cuộc hôm nay cũng được nhìn thấy người thật rồi!"  

             "Người ta nói đàn ông qua 30 tuổi liền bắt đầu xuống dốc nhưng chiến thần Thiên Sách đã qua 40 vẫn long tinh hổ mãnh như cũ!"  

             "Đương nhiên rồi, chiến thần Thiên Sách đâu phải người bình thường đâu, Liêm Pha* già rồi mà còn có thể ăn cơm, thì cho dù chiến thần Thiên Sách có đến cái tuổi của Liêm Pha thì tay vẫn có thể cầm vũ khí để bảo vệ khắp mọi miền nước Hoa!"  

             *Một danh tướng thời chiến quốc.  

             "Ở đẳng cấp chiến thần, thì nước Hoa chúng ta vẫn còn 9 vị nữa, đúng là cường quốc cường đại mà!"  

             ...  

             Triệu Thiên Sách chỉ lộ mặt một chút rồi rời khỏi sân bay trong vòng vây của tinh binh qua lối đi đặc biệt.  

             Không lâu sau, một chiếc xe Jeep đi tới.  

             Triệu Thiên Sách ngồi ở ghế sau, thản nhiên nói: "Tiệc tẩy trần đã sắp xếp ổn thoả rồi chứ?"  

             "Đã thông báo rồi, đêm nay tất cả các gia tộc ở Giang Bắc đều sẽ phái đại diện đến nhà hàng Quân Mãn Lâu để tham gia tiệc tẩy trần của anh." Tên thuộc hạ ngồi bên cạnh cung kính nói.  

             "Không cần phải thông báo cho nhà họ Tô."  

             Triệu Thiên Sách nói: "Tôi là binh lính do Tô đại tướng dẫn dắt, ông ấy vĩnh viễn là Tô đại tướng trong lòng tôi."  

             "Bây giờ đến Giang Bắc theo lý mà nói thì tôi nên đến thăm ông ấy, chứ tôi không có tư cách để ông ấy tới đón tiếp tôi."  

             Tô đại tướng chính là Tô Thần Binh.  

             Nhắc đến Tô Thần Binh, trong mắt Triệu Thiên Sách tràn đầy hoài niệm và kính trọng, cho dù bây giờ bản thân có ngồi trên vị trí cao thì anh ta vẫn không dám để lộ một tia bất kính nào với Tô đại tướng.  

             "Vâng."  

             Tên thuộc hạ này đáp lại nói: "Tôi biết anh muốn liên hệ với Tô đại tướng nên đã sớm phái người đi thông báo trước, báo với Tô đại tướng sau khi anh hết bận sẽ qua gặp ông ấy."  

             "Ừm." Triệu Thiên Sách hài lòng gật đầu.  

             "Tướng quân Triệu."  

             Lúc này, tên thuộc hạ ngồi cạnh hiếu kỳ nói: "Với sự hiểu biết của tôi đối với anh, thì anh là người cũng không thích làm phô trương lắm, sao lần này đến Giang Bắc lại phải gióng trống khua chiêng như vậy, còn sắp xếp Giang Bắc tiếp đãi long trọng ạ?"  

             "Anh không hiểu rồi."  

             Triệu Thiên Sách thản nhiên nói: "Lần này tôi đến Giang Bắc, một là để tìm kiếm Tô Huyền Thiên, lôi kéo địa tông trẻ tuổi được Bình Thân Vương nhìn trúng."  

             "Còn mục đích thứ hai thì là để bảo vệ nhà họ Tô."  

             Triệu Thiên Sách nói tiếp: "Tôi nhận được tin bởi vì Tô Dực Cân thể hiện quá xuất sắc ở biên giới phía đông nên đã bị nước D để mắt tới."  

             "Thông tin chiến thần Dực Cân đến từ nhà họ Tô ở Giang Bắc đã bị lan truyền một cách nhanh chóng."  

             "Mọi người đều biết Tô Dực Cân rất yêu thương em trai Tô Thương, dung túng đủ kiểu với Tô Thương nên sắp tới nước D nhất định sẽ ra tay với Tô Thương, định dùng việc này để gây ảnh hưởng đến tinh thần của chiến thần Dực Cân."  

             Hai con mắt Triệu Thiên Sách sáng như đuốc, thản nhiên nói: "Sở dĩ tôi phải ra sân một cách rầm rộ như vậy là để khiến nước D kinh hoảng, khiến bọn họ cắt đứt suy nghĩ ám sát Tô Thương."  

             "Thì ra là vậy."  

             Tên thủ hạ bỗng nhiên tỉnh ngộ nói tiếp: "Chuyện liên quan đến Tô Thương tôi cũng có nghe nói qua rồi, mọi người đều nói anh ta là kẻ ăn chơi siêu cấp, vô công rỗi nghề..."  

             "Im ngay!"  

             Triệu Thiên Sách nổi giận bừng bừng, trầm giọng nói: "Con trai của Tô đại tướng há lại để chúng ta đánh giá, nếu còn có lần sau tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu đâu!"  

             "Vâng."  

             Tên thủ hạ vội vã cúi đầu xuống không dám nói nửa lời.  

             "Tô đại tướng ơi là Tô tướng, mấy chục năm rồi không gặp không biết ông có khoẻ không?"  

             Triệu Thiên Sách nhìn bên ngoài qua cửa xa rồi cười khổ, anh tự lẩm bẩm: "Người đời đều cho rằng chuyện lừa giết 12 vạn quân địch năm đó là công lao của tôi."  

             "Nhưng bọn họ đều không biết cái huy chương lao động này đến một nửa tư cách nhận tôi cũng không xứng."  

             ...  

             Lúc này.   

             Tại một võ quán nào đó ở Giang Bắc.  

             Một ông lão mặc áo màu đen bỗng xuất hiện, nhất thời khiến tất cả mọi người ở hiện trường quỳ hết xuống mặt đấy.  

             Ông lão này đã qua tuổi 70, chân đi guốc gỗ, bên eo khoác một chiếc đao võ sĩ theo.  

             Trên mặt ông ta râu trắng khắp mặt, 2 con mắt có thần sáng lấp lánh, tràn đầy sự hung ác, hoàn toàn không giống vẻ mặt của mấy ông cụ ở độ tuổi này.  

             "Kính chào tiền bối Y Đằng!"  

             Tất cả mọi người trong võ quán, kể cả chủ võ quán đều đồng thanh cung kính hô to.  

             Ông lão đã qua tuổi 70 này chính là cao thủ mà nước D phái tới đối phó với Tô Huyền Thiên, cường giả địa tông chính hiệu!  

             "Đứng lên hết đi."   

             Y Đằng đang khom người nên trông rất yếu ớt nhưng nói chuyện lại cực kỳ có nội lực, ông ta dò hỏi: "Có tung tích của Tô Huyền Thiên chưa?"  

             "Vẫn đang điều tra." Chủ võ quán đáp lại.  

             "Ừm, một khi có tin tức của Tô Huyền Thiên phải báo cho tôi biết trước."  

             Y Đằng lạnh lùng nói: "Người này đã giết hơn 8 vạn binh lính nước ta, thủ đoạn tàn nhẫn, chắc chắn phải bắt anh ta trả giá đắt mới được!  

             "Vâng!"  

             "Tô Huyền Thiên, bán địa tông, ha ha, đúng là thiên tài hiếm có."  

             Y Đằng nở một nụ cười trên khuôn mặt già nua của mình rồi tiếp tục nói: "Nhưng rất tiếc, đối thủ tiếp theo của cậu lại là tôi."  

             "Thời gian trước tôi cũng đã đặt chân lên địa tông chân chính rồi, đồng thời cũng lĩnh ngộ được tinh tuý của Nhất Đao Lưu, giết cậu dễ như trở bàn tay thôi!"  

             Y Đằng lẩm bẩm, sau đó lại hỏi: "Mọi người cũng biết Yêu Đao Hồng Liên và Yêu Đao Thái Chân đang ở đâu không, tôi nghe nói hai thanh đao này đã từng xuất hiện ở Giang Bắc."  

             " Hồng Liên Đao hình như được nhà nước mang về thành phố, còn Yêu Đao Thái Chân thì từng xuất hiện ở buổi đấu giá, bị Lưu Phàm Khuê đấu được, sau đó cùng với Lưu Phàm Khuê đều biến mất không để lại tung tích nào."  

             Dường như chủ võ quán đã nghĩ đến chuyện gì đó, ông ta liền nói: "Tiền bối Y Đằng, vốn trong buổi đấu giá ở chợ đen Cửu Môn, Tô Huyền Thiên đã từng cạnh tranh với Lưu Phàm Khuê, có phải cậu ta đã giết Lưu Phàm Khuê rồi cướp Yêu Đao Thái Chân đi hay không?"  

             "Cũng có thể."  

             Hai con mắt của Y Đằng híp lại, cười nhâm hiểm nói: "Như thế vừa hay, giết chết Tô Huyền Thiên rồi, thì là một công đôi việc."  

             "Các người đi thăm dò tung tích của Tô Huyền Thiên, phải mau chóng tìm được cậu ta, không được có sai sót!"  

             "Vâng!" Chủ võ quán kính sợ đáp lời.  

             "Tô Huyền Thiên, hy vọng thực lực của cậu mạnh một chút, không nên bị một đao đầu tiên của tôi giết chết, nếu không tôi sẽ rất thất vọng đấy."  

             Y Đằng khẽ cười một tiếng, sau đó guốc gỗ giẫm cộp cộp cộp lên sàn nhà, ông ta đi vào gian phòng mà chủ khách sạn đã sắp xếp trước cho ông ta.  

             ...  

             Lúc này.  

             Trong một chiếc Ferrari đậu ở ven đường, Tô Thương đang ôm ôm, ấp ấp Lý Nguyệt gần nửa tiếng đồng hồ.  

             Ngoại trừ bước cuối cùng, những cái khác nên làm đều đã làm rồi, khuôn mặt ngọc ngà xinh đẹp của Lý Nguyệt đỏ bừng từ đầu đến cuối, mồ hôi nhễ nhại, mấy sợi tóc trên trán đều dính hết vào nhau.  

             "Tô Thương, anh chơi đủ chưa, có thể rút tay lại được chưa?" Lúc này, Lý Nguyệt cắn răng nói, hô hấp cũng dồn dập.  

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
NHE
25 Tháng mười một, 2023 06:38
- Bán bản dịch thu phí của hơn 500 bộ truyện chữ đang hot hiện nay giá rẻ. - Thể Loại, Tiên Hiệp, Đô Thị, Huyền Huyễn, Mạt Thế.v.v.v - File ebook có thể đọc offline. Smartphone, máy tính - Cần bộ nào inbox Zalo: 0867.238.352 ạ
BÌNH LUẬN FACEBOOK