Không đáng coi trọng.
Tô đại thiếu, cậu thật sự không đáng được coi trọng.
Vương Phú Quý vẻ mặt u oán liếc nhìn Tô Thương một cái, nhưng ngược lại căng da đầu tiến lên một bước, lựa chọn gánh vác thay Tô Thương.
“Khụ khụ.”
Vương Phú Quý xấu hổ cười nói: “Vị mỹ nữ này, cô cũng là chị dâu phải không.”
“Chuyện hôm nay, quả thật đều trách tôi, là tôi không tốt, tôi đã dạy hư Tô đại thiếu.”
Vương Phú Quý nói tiếp: “Vốn Tô đại thiếu đã bỏ quán bar rồi, là tôi một hai phải mời khách, ép cậu ấy đi, chị dâu, chị đừng nóng giận.”
“Vương đại thiếu, đừng cho rằng tôi không biết, cậu là tiểu đệ của Tô Thương, cậu có thể cưỡng ép anh ta sao?” Thiên Sơn Tuyết nghe vậy, lạnh lùng nói.
“Hả?” Vương Phú Quý ngẩn người, kinh ngạc nói: “Chị dâu, chị biết tôi sao?”
Ngay lúc này.
Thiên Sơn Tuyết tháo khăn che mặt màu trắng xuống, ánh mắt dừng trên người Vương Phú Quý, mỉm cười nói: “Cậu nói xem?”
“Mẹ kiếp!”
“Giang…… Giang Tuyết Nhi!”
Vương Phú Quý tức khắc đầy mặt kinh ngạc, phản ứng xong nhịn không được hỏi: “Năm năm trước ngươi không phải cô đã được Tô đại thiếu cho…… sau đó rời khỏi Giang Bắc sao, sao lại……”
“Tôi hiểu rồi, gần đây Tô đại thiếu đột nhiên nhảy ra hai đứa con, cô là mẹ chúng phải không.”
Vương Phú Quý dường như nghĩ tới gì đó, suy đoán: “Nói như vậy, năm đó cô không hề bỏ đứa trẻ, giờ lại mang con tìm tới cửa?”
“Không đúng, sao cô lại ở cổ trấn Võ Đang được, Giang gia mấy người chỉ là một gia tộc nhỏ, ngay cả cổ võ giả Hóa Kình còn chẳng có…… vãi!”
Đang nói, Vương Phú Quý bỗng nhận thấy, cơ thể Thiên Sơn Tuyết tản ra dao động chân khí khủng bố.
Cho dù bây giờ cậu ấy đã là người tu chân luyện khí tầng tám, đối mặt với Thiên Sơn Tuyết, trong lòng vẫn cứ sợ hãi, thậm chí không dám nhìn thẳng.
“Cô…… sao cô lại mạnh như vậy được, Giang Tuyết Nhi, rốt cuộc cô có thân phận gì?” Vương Phú Quý tò mò hỏi, đồng thời sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt.
“Giang Tuyết Nhi là tên giả, tên thật của tôi là Thiên Sơn Tuyết, là minh chủ của Hoàn Nam Cửu Môn.”
Vương Phú Quý cũng xem như bạn cũ, Thiên Sơn Tuyết đương nhiên sẽ không giấu giếm, do đó cứ nói hết: “Vương đại thiếu, tôi biết quan hệ giữa cậu và Tô Thương, đừng giải thích thay anh ta, không có nghĩa gì đâu.”
“Ha.”
Vương Phú Quý cười mỉa một tiếng, rồi vỗ vai Tô Thương, bất đắc dĩ nói: “Tô đại thiếu, anh em tốt của tôi, tôi bất lực rồi.”
“Vương đại thiếu, được rồi, cậu giống anh trai lớn lắm, việc gì cũng làm được, nếu có chuyện gì cậu thực sự muốn, tôi sẽ nhớ kỹ.”
Tô Thương đầu tiên trình diễn một hồi huynh đệ tình thâm, sau đó nhìn về phía Thiên Sơn Tuyết, nhẹ nhàng cười nói: “Tuyết Nhi, chuyện này à, thực ra đều có nguyên nhân cả.”