Ánh mắt Tô Thương khẽ động, trạng thái huyết tế cũng không hề biến mất, cho dù linh khí trong cơ thể đã khô cạn nhưng vẫn cố chống đỡ cơ thể, tránh bị nhìn ra sơ hở.
Anh chăm chú nhìn Thạch Vân Phi, trầm giọng nói: "Ông là ai, cũng đến để giết tôi sao?"
"Ha ha."
Thạch Vân Phi đón nhận ánh mắt Tô Thương, trong mắt tràn ngập hiền hậu, khẽ cười nói: "Tên nhóc kia, đừng có thù địch như vậy, tôi không phải kẻ địch của cậu. Tính toán cẩn thận thì tôi là cậu của cậu, là cậu ruột."
Cậu sao?
Nghe được lời của Thạch Vân Phi, Tô Thương nhất thời ngây ngẩn cả người, vẻ mặt ngạc nhiên...
Cậu?
Cậu nào?
Nhiều năm vậy rồi, anh ấy chưa từng nghe nói qua mình có một người cậu.
Ánh mắt Tô Thương lần nữa dừng trên người Thạch Vân Phi, vẻ mặt đề phòng, nhịn không được nói: “Nói bậy gì đó, rốt cuộc ông là ai?”
“Cháu lớn thật rồi, tôi thật sự là cậu của cháu mà, mẹ cháu là Thạch Ngọc Yến, là em gái ruột của tôi.” Thạch Vân Phi cười giải thích.
“Ha ha.”
Tô Thương nghe vậy, cười lạnh nói: “Này đồ lừa đảo, tin tức ông thu thập không chính xác rồi, mẹ tôi tên Giang Ngọc Yến, không phải Thạch Ngọc Yến.”
“Giang Ngọc Yến là tên giả, thật ra bà ấy họ Thạch, đến từ vùng núi tế trời, là con gái của sơn chủ Thái Sơn.” Thạch Vân Phi không chê phiền phức giải thích cho anh.
“Vùng núi tế trời, sơn chủ Thái Sơn?”
Tô Thương nghe được lời này, ánh mắt dần lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Kỹ xảo gạt người của ông kém quá rồi đấy, cực kỳ kém!”
“Mấy ngày trước Thạch Hiên tới Tô gia, muốn giết Tô gia, cậu ta là người của vùng núi tế trời, hơn nữa còn là cháu của sơn chủ Thái Sơn kia mà.”
“Nếu mẹ tôi đến từ vùng núi tế trời, là con gái của sơn chủ Thái Sơn, sao cậu ta lại ra tay với Tô gia hả?” Tô Thương chất vấn.
“Chuyện này nói ra phức tạp lắm, nhưng tôi không hề lừa cậu, cháu cậu lớn quá, cậu là cậu của cháu thật mà.” Thạch Vân Phi cười khổ nói.
“Câm miệng!”
Ánh mắt Tô Thương lạnh nhạt, mặc dù linh khí trong cơ thể gần như đã hao hết, anh vẫn kiên cường nói: “Muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều như thế làm gì!”
Thạch Vân Phi nhận thấy địch ý từ Tô Thương, bất đắc dĩ vô cùng, không biết nên làm gì để chứng minh thân phận của mình.
“Điện chủ.”