"Nếu như cô dùng tới đỉnh Huyền Hoàng Mụ Khí, vậy thì tôi cũng không tiếc giá gì mà giết chết cô."
Tô Thương thản nhiên nói: "Tôi nhiều lắm thì chỉ bị thương nhẹ thôi, tháp Hư Không bị hư hội cũng có cơ hội để hồi phục lại, nhưng nếu cô thật sự muốn chết thì cô tốt nhất nghĩ cho kỹ lại."
"Tôi..."
Xích Hồng Nguyệt do dự một lúc cuối cùng cũng đành bỏ đi ý định dùng đến đỉnh Huyền Hoàng Mẫu Khí.
Cô ta còn có mối thù lớn chưa báo, cuộc đời còn có nhiều điều tốt đẹp như vậy, chắc chắn cô ta không muốn chết rồi, cho nên cô ta mới không dám đối cứng lại với Tô Thương.
"Xích Hồng Nguyệt."
Tô Thương chính là nắm chắc điểm này, bởi vậy anh mới đứng dậy đi về phía Xích Hồng Nguyệt, cười cợt nói: "Vừa rồi cô rất phách lối nha, chuyện hôm nay đừng hòng quên? Cô còn muốn rửa sạch nhục nhã sao?"
Đúng!
Thế nào!
Tô Thương đáng chết, anh cứ chờ tôi đó!
Trong lòng Xích Hồng Nguyệt không ngừng chửi rủa Tô Thương, nếu như nguyền rủa có thể giết chết người thì Tô Thương sớm đã chết mấy ngàn lần rồi.
Nhưng mà, mặc dù trong lòng nguyền rủa, nhưng ngoài mặt, Xích Hồng Nguyệt lại không dám đắc tội với Tô Thương, cô ta sợ lại bị giam vào tháp Hư Không.
Thế là.
Xích Hồng Nguyệt nở một nụ cười ngượng ngùng, nịnh nọt nói: "Tô Thương, lúc nãy tôi đùa với anh thôi, để cho không khí kịch tính xíu ấy mà, anh đừng cho là người khác không biết đùa chứ."
"Thế sao?" Tô Thương nhíu mày nói.
"Đương nhiên rồi."
Xích Hồng Nguyệt nói tiếp: "Đàn ông con trai phải rộng lượng chút, Tô Thương, anh đừng có mà nghiêm túc như vậy chứ."
Sợ rồi.
Lúc trước Xích Hồng Nguyệt phách lối bao nhiêu thì bây giờ lại sợ bấy nhiêu.
"Thì ra là vậy."
Tô Thương mỉm cười, sau đó thu lại tháp Hư Không, nói: "Vậy cô đi đi, sau này còn gặp lại."
"Hừ!"
"Tô Thương, giả bộ cái gì vậy chứ, anh cứ chờ đó cho tôi, lần sau gặp mặt, tôi sẽ giẫm anh dưới chân, để cho anh biết sức mạnh của tôi."