"Không cần phải phiền toái như vậy, ông cứ ở lại kinh đô là được, ông không cần bảo vệ tôi đâu." Tô Thương lắc đầu nói.
"Như thế sao được, ngày kia mấy tông phái sẽ hoành hành ở núi Võ Đang Sơn, nhà họ Đỗ Thâm Thành, Tam Đỗng Kiều, ngoài ra còn có hai vị Đỗng chủ, chắc chắn phía trước sẽ có vô vàng nguy hiểm."
Trương Trọng Ngu lo lắng nói: "Không có thuộc hạ ở bên bảo vệ điện chủ, điện chủ ngài..."
"Ông yên tâm đi, có người sẽ bảo vệ cho tôi."
Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Chẳng lẽ ông đã quên, sau lưng tôi còn có một thế lực có thể khiến cho cả giới luyện võ này đều phải run sợ sao?"
Nghe Tô Thương nói như vậy, Trương Trọng Ngu nhất thời yên tâm, ông ta gật đầu nói: "Vậy, thôi được rồi. Điện chủ, tôi mong đợi vào thể hiện của ngài ở núi Võ Đang!"
"Ừm."
Tô Thương khẽ gật gù, sau đó nói: "Ông ra ngoài trước đi, gọi Hoa Thời Mặc và Hứa Sơn Cư vào đây."
"Vâng!"
Trương Trọng Ngu cung kính trả lời, sau đó lập tức sải bước rời khỏi đại sảnh.
"Sư phụ."
"Chủ nhân."
Không bao lâu sau, Hoa Thời Mặc và Hứa Sơn Cư cùng xuất hiện, cung kính hành lễ với Tô Dông.
"Ừm."
Tô Thương phất tay ý bảo hai người đứng lên, ngay sau đó anh nhìn về phía Hoa Thời Mạc, hỏi: "Hoa Thời Mạc, ông thấy khoảng thời gian ông ở chung với mọi người ở Dược Vương Điện này thế nào?"
"Nhờ phúc của sư ph mà tôi ở Dược Vương Điện được người khác tôn sùng." Hoa Mạc trả lời.
"Ha ha, vậy thì tốt rồi."
Tô Thương nghe vậy, hai tay ngưng tụ tạo ra một điểm sáng, bắn vào đầu Hoa Thời Mạc.
Sau đó, Tô Thương nhẹ nhàng cười nói: "Đây là Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm còn lại, ông cứ từ từ suy nghĩ đi, hãy nhớ kỹ, theo như lời ta nói, nếu ai có công cống hiến nhiều cho Dược Vương Điện thì có thể học thêm Cửu Chuyển Hồi Xuân Châm."
"Vâng!"
Hoa Thời Mạc mừng rỡ như điên, run giọng trả lời: "Đồ nhi nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của sư phụ!"
"Ừm."
Tô Thương khẽ gật đầu, sau đó anh nhìn về phía Hứa Sơn Cư, thản nhiên nói: "Hứa Sơn Cư, thực lực của ông đã đạt đến Thiên Tông đỉnh phong rồi, bây giờ tôi cho ông hai lựa chọn."