"Tô Thương, cậu muốn làm gì?"
Sở Phục Thịnh hỏi, muốn phân tán lực chú ý của Tô Thương để tìm cơ hội chuồn đi.
"Muốn giết ông!"
Tô Thương đang lo lắng nếu chậm trễ sẽ xảy ra chuyện, hơn nữa linh khí trong người anh đã hao hết, chỉ sợ sẽ tăng nhanh tốc độ Huyết Tế cắn trả, thế cho nên anh không hề dừng lại dù một giây, lập tức tế xuất chìa khóa của Đông phủ, gầm nhẹ: "Giết cho tôi!"
Vù!
Chớp mắt, chìa khóa của Đông phủ bắn ra, phát ra thiên uy sáng rực làm cho người ta sợ hãi.
Đồng tử Sở Phục Thịnh nhanh chóng co rút lại, ông ta lập tức phản ứng lại nhưng không dám đối đầu, chỉ tung người né tránh.
Phụt!
Đáng tiếc, sự né tránh của Sở Phục Thịnh không có hiệu quả với chìa khóa của Đông phủ, cuối cùng ông ta vẫn bị xuyên thủng cơ thể.
Nhưng lần này chìa khóa của Đông phủ xuất hiện sai lệch, không hề xuyên qua trái tim Sở Phục Thịnh mà chỉ để lại một vết rách to bằng miệng chén trên bụng ông ta.
Thế nên Sở Phục Thịnh không mất mạng ngay, mà chỉ ngã xuống đất, ngồi xếp bằng bắt đầu vận chuyển chân khí phong bế miệng vết thương.
Lúc này Sở Phục Thịnh đã mất đi năng lực chiến đấu, đang thoi thóp cố gắng bảo vệ tính mạng mà thôi.
"Quay về đây."
Tô Thương thấy vậy, giơ tay triệu hồi chìa khóa của Đông phủ thu nó vào trong đầu, sau đó sải bước đi tới trước mặt Sở Phục Thịnh, định tiêu diệt người này hoàn toàn.
Bởi vì anh đã nhận ra, có người đang tới gần, hơn nữa thực lực vô cùng mạnh.
Cũng bởi vì như thế mà lúc nãy Tô Dương mới thay đổi ý định, không muốn dùng chìa khóa của Đông phủ đối phó Sở Phục Thịnh và Đỗ Hồng Cẩm, anh sợ ngư bạng tương tranh, ngư ông đắc lợi*.
Vì nếu khi hai bên tranh chấp với nhau, bên thứ ba sẽ được lợi
Cho nên, lúc nãy Tô Thương mới định chạy trốn để duy trì sức mạnh trước.
Nhưng Sở Phục Thịnh lại tự mình tìm cái chết, lấy người nhà Tô Thương ra uy hiếp Tô Thương, cho nên Tô Thương không thể nhịn được nữa, chỉ đành tế xuất chìa khóa của Đông phủ.
Bây giờ cũng đã tế xuất chìa khóa của Đông phủ, nên Tô Thương muốn nhanh chóng giải quyết Sở Phục Thịnh, sau đó nghĩ cách đối phó với người ẩn nấp ở bên ngoài.
"Chờ một chút."
Đúng lúc này, Thạch Vân Phi xuất hiện, vừa đi tới vừa ngăn Tô Thương lại.
"Cuối cùng vẫn tới."