Minh chủ!
Người mang mặt nạ bươm bướm màu tím, tay phải đang nắm lấy tay của cô bé búp bê mặc váy trắng kia, chính là minh chủ của chợ đen Cửu Môn.
Thực lực của cô ấy vô cùng cường hãn, uy chấn toàn bộ giới võ thuật, chân khí âm hàn của cô ấy có thể khiến cho không khí đóng băng lại, phất tay một cái thì tuyết rơi lất phất.
Từng đốm, từng đốm hoa tuyết từ trong không trung rơi xuống, kèm theo đó là sát khí bao trùm khắp nơi.
Dưới tình huống bình thường mà nói, thì đối thủ của cô ấy chưa kịp phản ứng thì đã mất mạng, tuyết rơi đầy trên người.
Bởi vậy, minh chủ của chợ đen Cửu Môn còn có một danh xưng trong giới võ thuật là -Thiên Sơn Tuyết.
Cô ấy sát phạt quyết đoán, khí chất băng lãnh như tuyết trên núi, đã ra tay thì không lưu tình chút nào.
Khí tức trên cơ thể của Thiên Sơn Tuyết rất lạnh, không khí xung quanh dường như ngưng đọng lại.
Cho dù Lưu Huy và Vương Trại đã là hóa kình đỉnh phong, thì khi đối mặt với Thiên Sơn Tuyết cũng sẽ run lạnh cầm cập, trong lòng kiềng dè vô cùng, đầu không dám ngẩng lên.
Sau khi dừng lại mấy giây, Lưu Huy mới mở miệng ra nói: "Thưa minh chủ, thực lực của thuộc hạ yếu kém, nhãn lực nông cạn nên nhìn không ra được cảnh giới của Tô thiếu gia."
"Nhưng Tô thiếu gia có thể đánh ngang tay với lại Cát Bình ở cảnh giới bán địa tông, thậm chí cuối cùng còn giết chết ông ta, thì từ đó có thể thấy được, Tô thiếu gia chắc chắn cũng là cao thủ ở cảnh giới này." Lưu Huy cung kính nói.
"Ừm."
Thiên Sơn Tuyết gật đầu, thoáng chút ngạc nhiên nói: "Nhìn chung trong giới luyện võ, các tông sư đỉnh phong trong ba mươi tuổi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, không ngờ ở Giang Bắc nhỏ nhoi này vậy mà lại có một bán địa tông mới hơn hai mươi tuổi thôi."
"Nhưng cậu có biết Tô Huyền Thiên có thuộc tông phái nào không?" Thiên Sơn Tuyết hỏi tiếp.
"Thuộc hạ không dám hỏi nhiều, nhưng mà trong tay của Tô thiếu gia có phù lục bảo vệ mạng sống của thời kỳ thượng cổ truyền lại, chắc là được kế thừa lại." Lưu Huy đáp lại nói.
Thiên Sơn Tuyết nhíu mày: "Phù lục thượng cổ sao?"
"Vâng, Tô thiếu gia mặc dù còn trẻ tuổi, cũng có sức mạnh chiến đấu thật sự nhưng cũng không bằng với Cát Bình, cho nên anh ta đã lợi dụng phù lục phát nổ này, làm Cát Bình bị thương nặng rồi mới giết chết ông ta được."
"Cái phù lục có thể giết một bán địa tông thì ở thời kỳ thượng cổ có tính là phù lục gì chứ, nhưng mà phù lục thời thượng cổ đã ít nay còn ít hơn rồi, chỉ có tông phái cường thịnh mới có được thôi."
"Lại thêm, bên cạnh anh ta còn có một con chó cảnh, lực chiến đấu cũng không hề kém cạnh, chắc hẳn là đã được dùng phương pháp cổ xưa để nuôi dưỡng rồi, rồi còn cần thêm nhiều thiên tài địa bảo nữa mới có thể bồi dưỡng ra được như vậy."
Thiên Sơn Tuyết phân tích nói: "Xem ra, tên Tô Huyền Thiên này chắc chắn là đến từ một tông phái mạnh nào đó rồi."
"Nhưng mà, cái này cũng không ảnh hưởng đến quan hệ tốt đẹp của liên minh chợ đen Cửu Môn chúng ta với anh ta, đợi sau khi anh ta thật sự phát triển rồi thì cũng xem như là một viện trợ mạnh ở bên ngoài của chợ đen Cửu Môn."
Nói đến đây, Thiên Sơn Tuyết thản nhiên nói: "Nhưng cậu có biết hiện giờ Tô Huyền Thiên đang ở đâu không?"
"Không biết."
Lưu Huy lắc đầu nói: "Tô thiếu gia là thần long chỉ thấy đầu chứ không thấy đuôi, vô cùng thần bí, anh ta chưa bao giờ nhắc đến sư môn, nơi ở, cho nên thuộc hạ cũng không dám hỏi."
"Nhưng anh ta cần đá năng lượng, lúc trước thuộc hạ có ngỏ ý qua với anh ta, thuộc hạ nói là cô sẽ đích thân mang đá năng lượng đến gặp anh ta."
Lưu Huy đưa ra chủ ý: "Chỉ cần đem tin tức cô đã đến Giang Bắc truyền ra ngoài thì Tô thiếu gia chắc chắn sẽ đến chợ đen Cửu Môn."
"Không cần thiết."
Thiên Sơn Tuyết lạnh lùng nói: "Chuyện tôi đến Giang Bắc luôn giấu diếm hành tung, không có ai biết tôi đến Giang Bắc cả, hai người các cậu cũng phải bảo mật đó, nếu không thì giết chết không tha!"
"Vâng!"
Trong lòng của Lưu Huy và Vương Trại run lên, đồng thanh đáp lại.
"Ừm."
Thiên Sơn Tuyết hài lòng gật đầu, sau đó thản nhiên nói: "Về phần Tô thiếu gia thì lần sau anh ta tới chợ đen Cửu Môn thì báo cho tôi biết là được, thời gian này tôi đều sẽ ở lại Giang Bắc."
"Vâng!"
"Được rồi, đi lo chuyện của mấy cậu đi."
Thiên Sơn Tuyết để lại câu nói, rồi dẫn cô bé búp bê kia rời khỏi chợ đen Cửu Môn.
"Mẹ à, không phải mẹ nói đến Giang Bắc là có thể gặp được cha rồi sao, cha ở đâu vậy?"
"Tô Du Du, mẹ có khi nào gạt con không, chỉ là, con phải chuẩn bị tốt tâm lý đấy, cha của con không có mạnh như trong tưởng tượng của con đâu, ông ấy chỉ là một người bình thường mà thôi, nói chính xác hơn thì cha của con còn thua cả một người bình thường nữa, ông ấy là một tên công tử bột siêu cấp."
"Công tử bột siêu cấp là gì, Du Du không hiểu ạ."
"Công tử bột siêu cấp chính là nói cha của con chỉ là một tên bỏ đi, ngoài việc ăn, chơi ra thì cái gì cũng không biết, ông ấy cũng không biết võ công, cũng không thể bảo vệ con được."
"Ừm hừ, mẹ, không cho phép mẹ phê bình cha con như vậy, mẹ còn nói nữa là con giận đó, bây giờ Du Du lợi hại rồi, cha dở một chút thì cũng không sao, Du Du có thể bảo vệ cho cha!"
"Con chuẩn bị tâm lý rồi thì tốt, mẹ sẽ cố gắng sắp xếp cho con gặp ông ấy, hy vọng con gặp ông ấy rồi thì đừng quá thất vọng đó."
...
Thiên Sơn Tuyết và búp bê nhỏ vừa đi vừa nói.
Lưu Huy và Vương Trại từ đầu đến cuối vẫn không dám ngẩng đầu lên, cho đến khi Thiên Sơn Tuyết và Tô Du Du đi thật lâu rồi bọn họ mới dám đứng lên.
Lúc này.
Lưu Huy và Vương Trại nhìn hai dấu chân do tuyết ngưng kết lại trên mặt đất, sợ hãi nuốt một ngụm nước miếng.
"Minh chủ, thật mạnh quá mà!" Lưu Huy mặt mũi tràn đầy kính sợ nói.
"Đó là điều đương nhiên rồi, minh chủ là kinh tài tuyệt diễm, ba năm trước ở cuộc thi võ thuật, cô ấy điên cuồng chém giết, đánh bại hơn cả trăm thanh niên tài tuấn, thậm chí ngay cả thiên tài của vùng đất tế trời kia cũng phải thua dưới tay của minh chủ."
Vương Trại ở bên cạnh cũng cung kính như vậy, nói: "Lúc đó, thực lực của minh chủ có thể so với các lão tiền bối trong giới võ thuật, thời gian đã trôi qua hai năm, trong giới võ thuật có người nói minh chủ đã bước ra cảnh giới kia rồi, trở thành tông sư võ thuật chí cường!"
Lưu Huy một mực cung kính, nói: "Minh chủ mới bao nhiêu tuổi chứ, cũng chỉ mới hơn hai mươi thôi, quá khủng khiếp mà, so với minh chủ thì Tô thiếu gia còn thua xa."
"Được, Lưu Huy, tôi nhớ câu nói này của anh rồi nhé, đợi sau khi gặp Tô thiếu gia thì tôi nói cho anh ta biết anh đã nói gì nhé." Vương Trại đột nhiên nói, giống như vừa bắt được điểm yếu của Lưu Huy vậy.
Mặt của Lưu Huy lập tức đen sầm lại, nghiến răng nói: "Vương Trại, anh không biết xấu hổ sao, vì muốn Tô thiếu gia nâng cao thực lực của anh mà tình nghĩa anh em bao nhiêu năm không cần nữa đúng không?"
"Ha ha, so với việc lên được cảnh giới tông sư thì tình anh em có là gì chứ." Vương Trại thuận miệng nói.
"M* nó, Vương Trại, mấy ngày không đánh nhau, anh ngứa tay, ngứa chân rồi đúng không, hôm nay ông đây đấu đến chết với anh!" Lưu Huy nghiến răng, nghiến lợi nói.
"Dừng tay, tôi không thèm đấu qua đấu lại với anh, mọi người đều lớn cả rồi, không hay tý nào."
"Anh đi chết đi."
Tình cảm của hai người này không tệ, cũng thường xuyên giao đấu với nhau, giống như là thói quen rồi, thế là lập tức lao vào đánh nhau.
...
Giờ này, phút này.
Ở sân bay quốc nội của Giang Bắc đang phong tỏa hoàn toàn.
Hàng ngàn binh sĩ mặc quân phục, vũ trang đầy đủ, mỗi người đều mang vẻ mặt nghiêm nghị và các động tác rất đều đặn.
Bên ngoài sân bay, hàng chục chiến đấu cơ bay vòng vòng trên không, giám sát bốn phía.
Tất cả các hành khách bình thường đều không thể tới gần sân bay nửa bước.
Đại trận chiến.
Đối với Giang Bắc mà nói, xưa này chưa từng có trận đại chiến nào.