Nhưng đặc biệt, trong đó có một hơi thở tương đối quen thuộc với hắn, chính là Lưu Sở Điềm.
“Xem ra chúng ta đã đến đúng nơi rồi.”
Khoé miệng Tô Thương khẽ cong thành một nụ cười, sau đó anh nhanh chóng tiến vào biệt viện, dựa theo phương hướng của hơi thở mà tìm vị trí của Lưu Sở Điềm.
Còn Hứa Sơn Cư và Trương Hiểu Ngọc cũng nhanh chóng theo sát phía sau.
“Các người là ai hả, đây là khu vực tư nhân, không phận sự miễn vào.”
Mới vừa bước vào biệt viện thì đã có hai tên Tông sư cảnh giới cao thủ đứng ra cản đường.
“Đúng là chán sống!”
Ánh mắt Tô Thương lạnh lẽo, tay anh vung lên một cái đã thổi bay hai người trong nháy mắt, sau đó tiếp tục đi vào trong.
“Điện chủ… Quả là sát phạt quyết đoán.”
“Thực lực của ngài ấy dường như không kém cạnh mình chút nào, mà điều đáng kinh ngạc chính là điện chủ ngài ấy thông thạo cả y thuật và võ thuật.”
“Mà xem ra hình như Điện chủ cũng sử dụng thuật trú nhan, nhìn bên ngoài ngài ấy mới hơn hai mươi tuổi, thực ra đã là một lão quái vật rồi.”
Trương Hiểu Ngọc thầm phỏng đoán trong lòng, cô ấy vô cùng tò mò đối với Tô Thương.
…
Cùng lúc đó.
Ở dưới lòng đất của biệt viện.
Diện tích trên mặt đất của biệt viện này không lớn, nhưng bên dưới không ngờ còn ẩn chứa một bí mật khác, còn có cả một cung điện dưới lòng đất.
Lúc này.
Một chàng trai trẻ tuổi đang đứng phía dưới đại diện, bên cạnh anh ta chính là Lưu Sở Điềm đang bị trói chặt tay chân, hôn mê bất tỉnh.
Chàng trai trẻ tuổi này không ai khác chính là thiếu gia nhà họ Trương, Trương Tuấn Bình, chỉ mới đạt cảnh giới Tông sư.
Tuy cảnh giới của anh ta không cao nhưng lại được lão tổ tông Trương Trường Sinh yêu thích. Hơn nữa mấy năm trước, anh ta còn được lão tổ tông tặng cho mình một miếng ngọc bội.
Miếng ngọc bội này cũng không bình thường, nó có thể biết trước hiểm nguy, đồng thời có thể che giấu hơi thở của chủ nhân.
Lúc trước ở trang viên của nhà họ Trương, lúc Tô Thương và Hứa Sơn Cư đến, ngọc bội mà Trương Tuấn Bình luôn đeo bên người lập tức tỏa ra ánh sáng đỏ chói.
Trương Tuấn Bình nhận được lời cảnh báo thì không dám chần chờ dù chỉ một phút. Anh ta lập tức che giấu hơi thở, đưa Lưu Sở Điềm theo rồi trốn ra từ cửa sau trang viên, sau đó chạy một mạch thẳng tới biệt viện, nhờ lão tổ tông cứu giúp.
Nhưng ai ngờ đâu, lão tổ tông của anh ta không ở trong cung điện dưới lòng đất mà đang ở Giang Bắc.
Tuy Trương Tuấn Bình đã trốn thoát nhưng những chuyện xảy ra ở trang viên sau đó đã truyền khắp kinh đô. Đương nhiên là những chuyện đó anh ta cũng biết nên đã kể lại đầu đuôi gốc ngọn cho lão tổ tông của mình.
“Đáng chết, cậu ta lại dám trêu chọc ông đây, hừ, đợi ông quay về kinh đô sẽ khiến cho cậu ta muốn chết không được, muốn sống cũng không xong!”
“Tuấn Bình, cháu hãy trông coi Lưu Sở Điềm cho kỹ, cô gái tươi ngon, mọng nước như vậy, ông phải từ thưởng thức mới được!”
Đó là những lời mà lão tổ tông đã đáp lại anh ta.