"Du Du."
Tô Thương nhìn Du Du nói: "Con còn nhỏ như vậy, cha không biết con đã trải qua những gì mà đã suy nghĩ nhiều như vậy, còn muốn cha che dấu thân phận của con nữa."
"Tuy nhiên, cha đã biết được sự thật, con Tô Du Du là con gái của cha."
Tô Thương thẳng thắn nói: "Từ nay về sau, chỉ cần con không đồng ý thì không ai có thể chia cắt chúng ta!"
"Cha Tô. . . Sao cha biết được?" Tô Du Du thất thần nói.
Tô Thương nhẹ nhàng vuốt tóc Tô Du Du trấn an nói: "Tối hôm qua cha đã nhận được một cuộc điện thoại, mẹ của con là Giang Tuyết Nhi, chuyện này cha cũng điều tra ra được. Yên tâm đi, đừng lo lắng, cha sẽ có trách nhiệm với mẹ con con."
"Cha Tô. . ."
Tô Du Du nghẹn ngào ôm chặt lấy Tô Thương.
Tô Thương cười nhẹ: "Đừng gọi là cha Tô, mà gọi là cha."
"Cha, cha ơi."
Đây là lần đầu tiên Du Du gọi cha, con bé hơi chút lạ lẫm nhưng lại rất vui.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng có cha, thậm chí có nhìn thấy cha ruột của mình thì cô bé cũng không biết mặt.
Nhưng bây giờ, cô bé Tô Du Du đã nhận ra cha mình.
Cảm giác này thật sự ấm áp, Tô Du Du ôm chặt lấy Tô Thương vì sợ cha cô sẽ rời đi.
Bất giác, nước mắt làm ướt áo Tô Thương.
"Du Du, sao con lại khóc?"
Tô Thương nhẹ nhàng lau nước mắt cho Du Du rồi cười nói: "Nào, để cha kể cho con nghe về chuyện của Tô Huyền Thiên."
"Gì ạ. . "
Vẻ mặt của Tô Du Du cứng lại, bĩu môi nói: "Cha, cha có thể kể chuyện khác cho con được không, chẳng hạn như nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, cô bé quàng khăn đỏ. . .Thậm chí còn có Con sói hung ác và con dê tốt bụng."
"Những điều đó để kể sau, câu chuyện về Huyền Thiên tiên vực kích thích hơn, cha nhớ lần trước cha đã kể đến lúc Tô Huyền Thiên bị bao vây. Bây giờ, cha sẽ kể cho con biết Huyền Thiên tiên đế thoát ra khỏi vòng vây như thế nào."
Tô Thương rất hào hứng nghiêm túc nói: "Huyền Thiên Tiên đế có ba món bảo vật, một cái là tháp ngọc lưu ly, một cái là khóa tử giáp, một cái còn lại là Càn Khôn kiếm."
"Một ngày nọ, Huyền Thiên Tiên đế có tháp ngọc lưu ly, đeo khóa tử giáp màu vàng đen, tay cầm thanh kiếm Càn Khôn chém giết cả bầu trời trong bóng tối, mặt trời không trăng không có ánh sáng. . . "