Quách Ý đã rời đi, Tô Thương chuẩn bị gọi điện thoại liên lạc với Lý Nguyệt, thì lúc này, Đổng Văn Thắng đột nhiên gọi điện thoại đến.
“Hử?”
Tô Thương hơi nhíu mày, liền nghe điện thoại.
Sau khi nghe điện thoại, Đổng Văn Thắng ở đầu dây bên kia liền khoe khoang như tìm thấy báu vật nói: “Ông chủ, tôi đã thành công lấy được Tuyết Liên năm nghìn năm rồi, bây giờ đã hạ cánh xuống sân bay, tôi đang trên đường đi đến biệt thự ở ven sông, còn nữa, ông chủ, nói cho cậu nghe một thông tin này nữa, tôi đã lấy được một trăm viên.... Á...”
Đổng Văn Thắng đang nói, đột nhiên thốt lên một tiếng kêu thảm thiết, sau đó điện thoại cũng tắt luôn.
“Không xong rồi!”
Ánh mắt Tô Thương sắc lạnh, liền nhận ra Đổng Văn Thắng đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn, trong nháy mắt ánh mắt của anh ấy đã tràn ngập sát ý.
Sau đó.
Tô Thương nhắm mắt lại, dùng thần thức lục soát mất một hồi, sau đó thi triển Chỉ Xích Thiên Nhai, trong nháy mắt bóng người đã biến mất ngay tại chỗ.
Giờ phút này.
Ở bên ngoài Giang Bắc, trên quốc lộ.
Có một chiếc Range Rover, bị đổ lật ở ven đường, kính ở phía trước xe cũng vỡ nát bét hết, đèn cảnh báo thì nhấp nháy.
Tài xế của chiếc xe này, chính là Đổng Văn Thắng.
Hôm nay, Đổng Văn Thắng được đại trưởng lão dẫn đi, gặp được Tông chủ Tông Vô Ảnh Đoàn Tứ Hải.
Sau khi Đoàn Tứ Hải biết được Đổng Văn Thắng đã giết được Tô Huyền Thiên, thì giữ đúng lời hứa, lấy ngay Tuyết Liên Hoa năm nghìn năm ra, tặng cho Đổng Văn Thắng, đồng thời cũng tặng cho Đổng Văn Thắng một số thuốc trị thương và bí kíp võ công.
Đại trưởng lão đã nói thì phải giữ lấy lời, ông ta đưa cho Đổng Văn Thắng một cái rương bằng gỗ, trong rương có một trăm viên đá năng lượng.
Sau khi lấy những đồ này xong, thì Đổng Văn Thắng liền chào tạm biệt đại trưởng lão, ông ấy ôm lấy rương gỗ và Tuyết Liên, ngồi lên máy bay.
Không lâu sau, ông ta đã an toàn tới Giang Bắc, tự mình lái chiếc xe Range Rover đậu ở sân bay đi trước, ông ta đi thẳng một mạch đến biệt thự ở ven sông, muốn nhanh chóng đưa Tuyết Liên và đá năng lượng cho ông chủ.
Chính lúc ông ấy gọi điện thoại báo tin mừng cho Tô Thương, thì đột nhiên có một luồng chân khí ập đến, đánh vỡ tan tành tấm kính chắn ở trước xe.
Đổng Văn Thắng xoay vô lăng sang một bên theo bản năng, đồng thời đạp phanh thật mạnh, kết quả dẫn đến việc lật xe.
Kính xe bị vỡ tan tành, bắn hết vào mặt ông ấy, lại còn bị va đập mạnh, nên đầu của Đổng Văn Thắng chảy bê bết máu, gần như mất đi ý thức, và bị nhốt lại trong xe.
“Vèo.”
Lúc này, Đổng Văn Thắng ôm lấy đầu, thốt lên một tiếng kêu thảm thiết, sau đó ngọ ngoạy như muốn rời khỏi ghế lái.
“Ha ha.”
Đột nhiên, có một bóng người xuất hiện bên cạnh xe hơi, cúi người xuống, luồn một tay vào trong xe, kéo Đổng Văn Thắng ra ngoài.