Sau khi cúp điện thoại, Đổng Văn Thắng cười nói: “Chủ nhân, đã xong, Đại trưởng lão đã lên đường đến rừng cây Đông Sơn rồi.”
“Ừm.” Tô Thương gật nhẹ đầu, đưa mắt nhìn về phía Lưu Huy, nhàn nhạt nói: “Lưu Huy, cậu yên tâm, tuy rằng lần này tôi dùng danh nghĩa của chợ Đen Cửu Môn để lừa gạt Đại trưởng lão của Vô Ảnh Tông nhưng sẽ không tạo ra tổn thất đối với danh dự của chợ Đen Cửu Môn. Bởi vì vị Đại trưởng lão này sẽ chết vào đêm nay.”
“Chủ nhân.”
Nghe vậy, Lưu Huy không khỏi lo lắng nói: “ Tôi nghe nói Đại trưởng lão của Vô Ảnh Tông thực lực cao cường, đã đặt chân đến địa tông đỉnh phong, ngài...”
“Ha ha.” Tô Thương cười nói: “Đừng quá lo lắng, tôi đã sắp xếp hết cả rồi, đã nhất định nắm chắc phần thắng trong ta.”
“Đúng vậy.”
Nghe vậy, Lưu Huy không hề lo lắng, mà là cầu xin nói: “Chủ nhân, tối nay Vương Trại và tôi không có việc gì, đi theo ngài được không.”
“Không cần.” Tô Thương lắc đầu từ chối, sau đó nhìn về phía Đổng Văn Thắng nhàn nhạt nói: “Đổng Văn Thắng, ông đi cùng tôi.”
“Vâng!”
Đổng Văn Thắng vui mừng khôn xiết, liếc nhìn Lưu Huy và Vương Trại với ánh mắt khiêu khích, cảm thấy tự hào khi được Tô Thương sai bảo.
Cứ như vậy.
Đổng Văn Thắng lái xe chở Tô Thương ra khỏi chợ Đen Cửu Môn.
Khi Tô Thương tới nơi này, cũng đã cải trang thành bộ dạng của Tô Huyền Thiên, cho nên tự nhiên lúc này không cần phải cải trang nữa.
...
Lúc này.
Ở Giang Bắc, ánh đèn rực rỡ mới thắp lên, đủ loại đèn nê ông lập lòe, tràn ngập hơi thở hiện đại. Đột nhiên, hai bóng người mặc y phục cổ xuất hiện trên đường phố phồn hoa.
Hai người này đúng là Thạch Hiên cùng Đoàn Tứ Hải.
Bọn họ một người mặc áo choàng nâu, một người mặc áo xanh, như thể bước ra từ trong TV, lạc điệu với đường phố hiện đại.
Nhưng bây giờ rất nhiều bạn trẻ ưa chuộng trang phục theo phong cách phục cổ, không kể nam nữ, người ta thường bắt gặp những người mặc quần áo cổ trang đi dạo phố, cho nên người qua đường trên đường phố đã nhìn thấy nhiều nên thành quen từ lâu.
“Thạch công tử, người cung cấp thông tin của tôi đã điều tra rõ ràng. Không biết Hứa Sơn Cư từ đâu có một xe tải đá năng lượng, đang trên đường đến chợ Đen Cửu Môn. Hình như muốn bán cho chợ Đen Cửu Môn.” Lúc này, Đoàn Tứ Hải nói.
“Đá năng lượng?”
Thạch Hiên dừng một chút, sau đó cười nói: “Tôi hiểu rồi, có lẽ được khai thác từ ngọn núi lớn ở Giang Nam.”
“Chí bảo mà ông ta lấy được kia ẩn chứa năng lượng đặc biệt, năng lượng này lây nhiễm sang những viên đá xung quanh, do đó tạo thành đá năng lượng.”
Thạch Hiên cười cười nói: “Việc này tôi đã biết từ lâu, nhưng tôi không tìm được nguồn tiêu thụ của đá năng lượng, cũng sợ tùy tiện khai thác sẽ kinh động đến Hứa Sơn Cư, cho nên không ra tay, không ngờ vậy mà ông ta lại tìm được người mua.”
“Ha ha, như vậy càng tốt, để ông ta bán chiếc xe đá năng lượng đó cho chợ Đen Cửu Môn.”
Thạch Hiên nghiền ngẫm cười nói: “Đến lúc đó, đợi ông ta nuốt phải Tuyết Liên có độc, sau khi chết vì trúng độc thì chí bảo sẽ là của tôi, tiền bán đá năng lượng sẽ là của ông, Đoàn minh chủ, ông cảm thấy như thế nào?”
“Ha ha, Thạch công tử anh minh.”
Đoàn Tứ Hải lộ ra một nụ cười, sau đó hỏi: “Vậy, Thạch công tử, chúng ta nên làm gì tiếp theo, ở bên ngoài chợ Đen Cửu Môn đợi Hứa Sơn Cư ra, bí mật nhìn chằm chằm ông ta sao?”