Đồng thời, ông ta cũng có thể hoàn thành được nguyện vọng của con trai mình lúc còn sống, tự tay hủy đi gia tộc này.
Sau lưng của Sở Phục Thịnh còn có một tên người làm khoảng mười ba, mười bốn tuổi, trắng trẻo, đẹp trai vô cùng.
"Thiếu gia."
Lúc này, tên người làm trắng trẻo kia tò mò hỏi: "Chỗ này là nơi Thạch Hiên thiếu gia bỏ mạng, dựa vào tin tức mà chúng ta có được thì Tô Huyền Thiên đã kết nghĩa anh em với Tô Kiền Khôn, mấy ngày trước, Tô Huyền Thiên ra tay giết chết Thạch Hiên thiếu gia chắc là vì mối quan hệ kết nghĩa này."
"Nếu đã như vậy, thiếu gia, sao ông không trực tiếp nghiền nát nhà họ Tô, bắt Tô Huyền Thiên phải ra mặt, mà lại chọn đứng ở đây quan sát chứ?" Tên người làm trắng trẻo nghi hoặc nói.
"Lâm Uyên."
Sở Phục Thịnh thản nhiên nói: "Tôi từng nhắc nhở cậu, gặp chuyện phải tỉnh táo, chưa có sự chuẩn bị thì không được manh động."
"Tên Tô Huyền Thiên này, theo như bên ngoài đồn thì chỉ có thể giết được bán địa tông, hơn nữa còn phải dùng chút thủ đoạn nữa, vô cùng chật vật, vậy thì anh ta làm sao lại giết được Hiên nhi chứ."
Sở Phục Thịnh ánh mắt thâm thúy, nhìn về phía trang viên nhà họ Tô, nói tiếp: "Huống chi, tông chủ của Vô Ảnh Tông Đoàn Tứ Hải cũng bị giết chết giống như vậy."
"Đoàn Tứ Hải là thiên tông sơ kỳ, thực lực không hề yếu, giơ tay ra là có thể giết chết Tô Huyền Thiên rồi, nhưng kết quả thì sao, Hiên nhi và Đoàn Tứ Hải đều cùng nhau chầu trời rồi."
Sở Phục Thịnh đưa ra kết luận, chắc chắn nói: "Trong chuyện này chắc chắn có điều gì kì lạ, hoặc là Tô Huyền Thiên che giấu thực lực, hoặc là phía sau Tô Huyền Thiên có cao thủ trợ lực."
"Thiếu gia, vậy theo ông, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?" Tên trắng trẻo như bừng tỉnh đại ngộ, nhỏ giọng hỏi.
"Đợi."
Sở Phục Thịnh mặt âm trầm, lạnh lùng nói: "Cứ quan sát mấy ngày trước, tôi đã từng thấy hình của Tô Huyền Thiên rồi, xem xem ở đây có thể nhìn thấy Tô Huyền Thiên không."
"Còn nữa, Hồng Cẩm đã đi điều tra chuyện xảy ra ngày hôm đó rồi, bà ấy cũng muốn được tận mắt nhìn thấy Tô Huyền Thiên bị giết chết, đợi vài ngày nữa ra tay cũng chưa muộn."
"Thiếu gia thật sáng suốt." Tên người làm trắng trẻo Lâm Uyên nói.
"Ừm."
Sở Phục Thịnh khẽ gật đầu, nhưng lúc này ông ta đột nhiên phát hiện ra có người đang tiến đến gần, liền nhỏ giọng nói: "Có người đến, chúng ta đi trước thôi, đừng đánh rắn động cỏ."
Nói xong.
Sở Phục Thịnh liền nắm lấy áo của Lâm Uyên rồi thả người rời khỏi nơi đó, hai người rất nhanh đã biến mất vào trong màn đêm.
Sau một giây.
Tô Thương vừa đuổi tới, thì nhìn theo phương hướng hai người mới rời khỏi kia, biểu cảm thoáng chút ngưng trọng.
"Thiên tông hậu kỳ sao."
Tô Thương lẩm bẩm nói: "Thực sự rắc rối rồi, nhưng cũng không đáng sợ lắm, chỉ là, ông ta chạy cũng nhanh ghê."
Vừa rồi, khi Sở Phục Thịnh rời đi, Tô Thương đã vận dụng chân khí trong cơ thể mình và nhận ra được thực lực thật sự của ông ta rồi.
Có điều.