Tây Dao không thèm nhìn tể tướng, đôi mắt xinh đẹp vẫn mãi nhìn Tô Thương trên màn hình.
"Huấn luyện viên Tây Dao, bà có hiểu rõ cậu ta không, cậu ta có thể hóa giải nguy cơ lần này của biên giới phía Nam không?
Lưu Trung Liên hỏi lần nữa, nhưng Tây Dao lại không trả lời, lười để ý tới ông ta.
Lão tể tướng có chút xấu hổ, nhưng cũng không dám nói gì thêm.
"Chị à."
Lúc này, hoàng đế Long Hành Thiên ngồi trên ngai vai cười nói: "Chị quen biết Tô Thương từ khi nào vậy, thực lực của người ra sao?"
Chị gái.
Đúng vậy.
Huấn luyện viên Quốc Nhận Tây Dao và Long Hành Thiên có cùng một sư phụ. Vả lại Tây Dao nhập môn sớm hơn Long Hành Thiên, thực lực mạnh hơn Long Hành Thiên.
Cho dù Long Hành Thiên là hoàng đế nhưng vẫn phải gọi Tây Dao một tiếng chị, rất kính sợ Tây Dao, tuân thủ quy củ của sư môn, không dám vượt qua quy củ chút nào.
Bởi vì sư môn của bọn họ là một con quái vật khổng lồ, lớn hơn năm quận mười chín quốc gia.
Đối mặt với câu hỏi của Long Hành Thiên, Tây Dao cũng không thèm trả lời, bà ta ta cũng không vì ông ta là hoàng đế mà có thái độ khác gì.
"Chị, nơi này là đại điện Kim Loan, ta là vua của một nước, tốt xấu gì thì chị cũng phải cho ta chút mặt mũi chứ, ta..."
Long Hành Thiên sờ mũi, lộ ra một nụ cười khổ, đang tính nói gì nữa.
Nhưng lúc này, Tây Dao nhìn Tô Thương trên màn hình không chớp mắt, giọng điệu lạnh lùng nói: "Cậu ồn quá, câm miệng cho tôi."
Văn võ bá quan trong đại điện nghe bà ta nói như vậy, tất cả đều ngạc nhiên.
Có người dám bảo hoàng đế câm miệng sao?
Cái này!
Không hổ là chị gái của hoàng đế, quá ngang ngược!
"Ta..."
Long Hành Thiên dừng một chút, cười khổ lần nữa nói: "Chị à, chị phải cho ta chút mặt mũi chứ."
"Ừm."
"Được."
Tây Dao gật đầu, thản nhiên nói: "Mời cậu câm miệng."
Mời?
Câm miệng?
Thêm một từ "mời" ư?
Đây thật đúng là... quá lễ độ luôn.
"Được rồi, chị, chị cứ xem tiếp đi."
Long Hành Thiên thỏa hiệp, ông ta hết cách đối mặt với bà chị gái này của mình.
Mặc dù bên ngoài đều đồn đại, nói rằng huấn luyện viên Quốc Nhận Tây Dao, bốn mươi tuổi đặt chân vào cảnh giới Tông Sư.