Lý Thuần Phong nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô tóc bạc, tôi coi ông như một người bạn tốt, nhưng ông lại coi tôi như một thứ đồ chơi, giấu diếm thực lực trêu đùa tôi, ha ha, rất tốt, bây giờ ông ở cảnh giới hóa kình, hãy xem tôi trừng phạt ông như thế nào đây!”
“Tô Thương, tôi đánh ông nội cậu một trận, sẽ không động đến vết thương của ông ta chứ?” Lý Thuần Phong hỏi dò.
“Không đâu.”
Tô Thương cắn răng nói: “Sức hồi phục của ông nội cháu rất tốt, lúc trước còn cùng với cha cháu dạy dỗ cháu một trận nữa cơ.”
“Cháu ưu tú như vậy, sao bọn lại đánh cháu?” Lý Thuần Phong tò mò nói.
Tô Thương thở dài một hơi nói: “Ôi, bọn họ trách cháu che giấu thực lực.”
“Đúng là buồn cười!”
Lý Thuần Phong lạnh lùng hừ một tiếng nói: “Cháu làm như vậy là đúng, suy tính vô cùng chu đáo, cây cao chịu gió lớn, nếu như cháu phô trương quá mức, có thể vẫn chưa trưởng thành, đã bị kẻ thù bóp chết rồi, thế mà bọn họ không phân biệt được đúng sai lại còn đánh cậu, quá đáng quá đấy.”
“Ông nội Lý, đúng là ông vẫn hiểu chuyện nhất.” Tô Thương bất đắc dĩ nói: “Ôi, đáng tiếc thật, cháu chỉ là một vãn bối, cha cháu và ông nội muốn đánh cháu, cháu thì không thể phản kháng lại được, chạy cũng không thể chạy.”
“Đứa trẻ ngoan, Tô Thương, cháu đúng là đứa trẻ hiếu thảo.”
Khuôn mặt Lý Thuần Phong tràn đầy sự yêu thích nhìn về phía Tô Thương, sau đó nghiêm túc nói: “Yên tâm đi, cậu không thể đánh trả lại, nhưng ông nội Lý thì có thể.”
“Cháu là con rể nhà họ Lý ông, tuyệt đối không thể bị đánh một cách không rõ ràng được, dù là người đánh cậu là cha và ông nội cháu, cũng không thể được!”
Lý Thuần Phong bao che cho cháu nói: “Chờ đấy, ông sẽ đi ngay lập tức đến ngay trang viên nhà họ Tô, thay cậu báo thù!”
“Ông nội Lý, ông đối tốt với cháu thật đấy....” Tô Thương cảm kích rưng rưng nước mắt.
“Cháu à, đừng khách sáo như vậy, ai bảo cháu là chồng của cháu gái ông chứ, nếu ông không bảo vệ cháu, thì ai sẽ bảo vệ cháu đây?”
Lý Thuần Phong cười dịu dàng, sau đó chợt nhớ tới một chuyện, liền cắn răng nói: “Tô Thương, bây giờ cháu mạnh như vậy, có thể đi giết một người đúng chứ.”
Hả?
Giết người sao?
Chuyện gì xảy ra vậy, chẳng lẽ nhà họ Lý có kẻ thù sao?
“Ông nội Lý, giết ai, ông cứ nói cho cháu biết là được.” Tô Thương nghiêm túc nói.
“Tô Huyền Thiên!”
Trong mắt Lý Thuần Phong tràn đầy sát ý hào hùng nói: “Kẻ này chắc chắn không phải người lương thiện, tuy cậu ta có ơn với nhà họ Tô, cũng có ơn với nhà họ Lý chúng ta, nhưng tâm tư cậu ta khó đoán, vậy mà lại cùng với Lý Nguyệt... Tóm lại, người này nhất định phải chết!”
“Tô Thương, cháu rất đàn ông, chấp nhận Lý Nguyệt, nhưng nếu muốn bên cạnh Lý Nguyệt thật lâu dài, thì hãy giết Tô Huyền Thiên đi, là sẽ xong hết mọi chuyện!" Lý Thuần Phong đề nghị.
Giết Tô Huyền Thiên?
Mình giết chính mình sao?
Cái này cmn...
“Ông nội Lý.”
Sau khi Tô Thương kịp phản ứng lại, liền nói: “Ông yên tâm, từ nay về sau, Tô Huyền Thiên sẽ không xuất hiện nữa đâu!”
Quả nhiên là vậy.
Bây giờ Thục Phân trúc cơ, Tô Thương cũng có nội tình, đương nhiên không cần thiết phải dịch dung thành Tô Huyền Thiên nữa.
Nhưng mà.
Lời này lọt vào trong tai Lý Thuần Phong, thì lại bị đổi thành nghĩa khác, ông ta còn tưởng rằng Tô Thương nghe theo mình, muốn đi xóa sổ Tô Huyền Thiên, để Tô Huyền Thiên hoàn toàn biến mất.