“Cha.”
Thạch Ngọc Yến cũng không dài dòng, thẳng thắn nói: “Liên động trận pháp mạnh như vậy, nếu như muốn khởi động chắc chắn cũng phải bỏ ra cái giá không hề nhỏ nhỉ?”
“Con nghĩ nhiều rồi, không cần phải bỏ ra cái giá gì cả.” Thạch Hạo Hãn né tránh ánh mắt của Thạch Ngọc Yến nói.
“Cha, cha đừng giả bộ trước mặt con nữa, nếu như không như vậy thì tại sao cha lại không nhường cơ hội khởi động trận pháp cho con chứ?” Thạch Ngọc Yến cười nói.
“Con nhóc này, đúng thật là không thể làm cho người khác yên tâm được mà!” Thạch Hạo Hãn có tật giật mình phất phất tay áo.
“Cha, con đã không còn là cô bé bé bỏng ngày nào nữa rồi, bây giờ con đã là mẹ của hai đứa con, thậm chí con đã làm bà nội nữa rồi kìa.”
Thạch Ngọc Yến nhìn Thạch Hạo Hãn nghiêm túc nói: “Cha đừng xem con như đứa bé con nữa, hôm nay cơ hội khởi động trận pháp bất kể là cha có đồng ý hay không thì con nhất định cũng phải làm.”
Nói xong, Thạch Ngọc Yến bước lên trước một bước, khí tức quanh thân tản ra vô cùng mạnh mẽ, bao phủ toàn bộ nơi đó.
“Quả nhiên cha không hề nhìn lầm, con đã là giả đan cửu chuyển rồi, cha không đạt đến võ thánh thì quả thực thắng không nổi con.”
Cảm nhận được khí tức toả ra quanh người của Thạch Ngọc Yến, Thạch Hạo Hãn vừa mừng vừa sợ, sau đó lại nghiêm mặt lại nói: “Nhưng mà, cha là cha ruột của con, con đang uy hiếp cha sao?”
“Đúng vậy!”
Thạch Ngọc Yến đáp lại nói: “Con chính là không muốn để cho cha mạo hiểm, nếu như cha cảm thấy là con đang uy hiếp cha thì cứ cho là như vậy đi.”
“Con, to gan!”
Thạch Hạo Hãn trừng mắt lên, nghiêm giọng nói: “Thạch Ngọc Yến, nếu như con còn xem cha là cha của con, thì cút đi ngay vào cổng truyền tống, đến núi Côn Luân, đi vào Tinh Không Cổ Lộ ngay!”
Thạch Ngọc Yến lắc lắc đầu, cũng không nói gì nhiều nữa, chỉ mở miệng nói một câu: “Cha, đắc tội rồi.”
Vừa dứt lời.
Thạch Ngọc Yến đột nhiên liền ra tay, một chưởng đánh ra, mang theo uy thế vô cùng khủng bố trực tiếp xông thẳng về phía Thạch Hạo Hãn.
“Ngọc Yến, con…”
Thạch Hạo Hãn ngay cả cơ hội để thi triển thần công Thái Sơn cũng không có, cả người bị đẩy vào cổng truyền tống.
“Cha.”
“Cha sinh ra con, nuôi dưỡng con, bảo vệ con suốt bao năm, hôm nay đến lượt con bảo vệ cho cha rồi.”
Thạch Ngọc Yến nhìn về cổng truyền tống, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc nở một nụ cười, sau đó lại nói: “Hơn nữa, con trai Tô Thương của con vẫn đang ở trái đất, con không thể bỏ mặc nó được.”
“Trận pháp của vùng đất tế trời, cứ để cho con khởi động, con nguyện cùng sống cùng chết với con của con!”
Sau khi lẩm bẩm một hồi xong, Thạch Ngọc Yến liền ngồi khoanh chân lại ở trên đỉnh núi Thái Sơn, hai mắt khép lại, chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bất kỳ lúc nào cũng có thể khởi động trận pháp.
Thạch Ngọc Yến là thiên tài ưu tú nhất của vùng đất tế trời, từ nhỏ đã được nuôi dạy như người sẽ kế thừa vùng đất tế trời.
Mà phương pháp để khởi động trận pháp này chỉ có người truyền thừa của núi Thái Sơn mới có tư cách nắm giữ.
Cho nên Thạch Ngọc Yến từ năm 18 tuổi đã được Thạch Hạo Hãn đem trận pháp này truyền lại cho bà ấy rồi.
Bởi vậy, Thạch Ngọc Yến đương nhiên biết cách để khởi động trận pháp này rồi.
“Con trai, 5 năm không gặp, con đã trở thành người tài giỏi nhất trong lòng mọi người rồi, mẹ rất là tự hào về con, hy vọng lần này con cũng sẽ thành công.”
Thạch Ngọc Yến thầm cầu phúc cho con trai, sau đó liền an tĩnh tâm thức, chuyên tâm tu luyện, dùng trạng thái tốt nhất để nghênh đón nguy cơ sắp tới.