Tây Môn Phong Vân cười nói: "Thế nhưng, chỉ việc dựa vào cô thì vẫn không thể nào ngăn cản được tôi!"
"Tô Thương, cậu hãy thành thật khai báo, Tô Vô Kỵ là gì của cậu!?" Nói xong đến cuối, ánh mắt của Tây Môn Phong Vân lần nữa rơi lên người Tô Thương.
"Ha ha!"
Tô Thương sớm đã dừng bước, nghênh đón ánh mắt Tây Môn Phong Vân, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Đáng lẽ tôi không có ý định giấu diếm thân phận, nếu như ông đã nói toạc ra rồi, thì tôi nói cho mấy người biết cũng không sao."
"Tô Vô Kỵ, người mấy người vô cùng kiêng kỵ chính là ông cố của tôi, tôi chính là con cháu của nhà họ Tô!"
Lúc Tô Thương nói chuyện, ánh mắt anh nhìn quét qua những người đang có mặt ở đây một vòng, lạnh lùng nói: "Hôm nay tôi đến núi Võ Đang tham gia đại hội võ thuật trăm tông phái này, với mục đích chủ yếu nhất chính là nói cho những tông phái của những ngọn núi nổi tiếng đã tham gia tiêu diệt nhà họ Tô Côn Luân vào năm đó rằng, Tô Thương tôi đã đến rồi, mấy người run sợ đi!"
"Tôi thề, nếu đã là người trên tay có dính máu của nhà họ Tô, có một tính một, tôi muốn mấy người nợ máu phải trả bằng máu!"
Soạt!
Lời này vừa nói ra, hiện trường nháy mắt nổ tung, tất cả mọi người đều bắt đầu bàn tán.
"Thừa nhận rồi, Tô Thương quả nhiên là con cháu của nhà họ Tô!"
"Năm đó trong giới luyện võ có một phần ba thế lực đặt chân đến núi Côn Luân, trong đó không thiếu các tông phái lớn mạnh như, vùng núi nơi thâm sâu vân vụ, núi Thanh Thành, núi Hoa... Còn có gia tộc Tây Môn nổi tiếng mấy năm gần đây, giọng điệu của Tô Thương có hơi lớn đấy nhỉ, cậu ta vậy mà dám ở trước mặt mọi người nói rằng muốn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu."
"Cậu ta không muốn sống sao, cho dù có Lục Địa Võ Thần bảo vệ, nhưng những tông phái lớn kia, bỏ công một ít là đã có thể giết cậu ta rồi!"
"Ngông cuồng, nghiệt dư của nhà họ Tô hơn hai mươi năm trước cũng không dám nói ra lời ngông cuồng như vậy."
...
"Thưa các vị!"
Tây Môn Phong Vân nghe vậy thì khẽ cười nói: "Mọi người đều đã nghe thấy rồi đấy, Tô Thương này, không coi ai ra gì, vả lại còn vô cùng tức giận với các vị, không thể giữ cậu ta lại."
Lão Độc Vật của vùng núi nơi thâm sâu vân vụ, hôm nay vẫn chưa xuất hiện.
Thế nhưng mà.
Núi Hoa, núi Thanh Thành và các thế lực thời xưa lớn khác thì lại có mặt ở đây, lúc này đang ngồi trên ghế cao.
Nhưng những người này, lộ ra vẻ do dự, cho dù Tây Môn Phong Vân xúi giục, nhưng bọn họ cũng không có tỏ thái độ.
Về phần các thế lực từng tham dự tiêu diệt nhà họ Tô khác, lại càng không dám tùy tiện ra mặt, sợ chọc giận vị Lục Địa Võ Thần cuối cùng của nhà họ Tô, sẽ bị diệt môn thảm hại.
"Nếu các vị không muốn đứng ra, vậy tôi sẽ tự mình ra tay giải quyết tai họa ngầm Tô Thương này vậy!"
Tây Môn Phong Vân lộ ra một nụ cười u ám lạnh lẽo, ông ta nhìn Tô Thương chằm chằm, giống như sau giây tiếp theo sẽ lập tức ra tay vậy.
A Ly ở dưới võ đài sớm đã chờ đợi từ lâu, cung kính nói: "Ông chủ, có giết Tây Môn Phong Vân này hay không?"
"A Ly, cô nắm chắc bao nhiêu?" Tô Thương truyền âm hỏi.
"Lúc nãy đã từng nói, trong vòng ba chiêu đã có thể giết được!" A Ly tràn đầy tự tin, trong giọng nói cũng tràn ngập khinh thường đối với Tây Môn Phong Vân.
"Ừm."