Tô Thương vừa mới chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy Lý Nguyệt nói chuyện điện thoại, mặt cứng đơ lại.
Anh sao?
Ngủ chung?
Chết tiệt!
Có lẽ nào mình thực sự bị cắm. . .
Không dễ chịu.
Cái cảm giác này không hề dễ chịu chút nào.
Tô Thương không thèm gõ cửa nữa, mà trực tiếp đẩy cửa xông vào.
“A.”
Lý Nguyệt giật mình một cái, sau khi nhìn rõ là ai thì mới thở phào một hơi, lườm Tô Thương nói: “Tô Thương, anh bị bệnh thần kinh gì vậy, sao vào mà lại không thèm gõ cửa chứ.”
“Ha ha.”
Tô Thương vẻ mặt nghiêm nghị, bí hiểm, quái dị nói: “Lý Nguyệt, có phải là em cảm thấy anh đã phá hỏng chuyện tốt gì của em phải không?”
“Hử?”
Lý Nguyệt mặt tràn đầy nghi hoặc, nhíu mày nói: “Tô Thương, anh trúng gió hả, sao nói toàn mấy lời kỳ quặc vậy.”
“Nói chuyện như thế nào thì kệ anh, liên quan gì tới em.” Tô Thương cười nhạo nói: “Lý Nguyệt, có phải là anh không nên xuất hiện ở đây, làm phiền em và anh trai nhỏ* của em nói chuyện tình yêu không?”
*Nguyên raw là 哥哥, phiên âm hán việt là ca ca nghĩa là anh trai.
“Khuôn mặt ngọc của Lý Nguyệt lập tức đỏ lên, nghiến răng, nghiến lợi nói: “Anh nói bậy bạ gì vậy, em nói chuyện tình ái với ai chứ!”
“Ha ha, còn giả bộ nữa.”
Tô Thương khoanh tay lại, thản nhiên nói: “Anh đều nghe thấy hết rồi, mở miệng cái là anh trai nhỏ, còn đòi ôm người ta ngủ nữa, Lý Nguyệt, không ngờ em là loại người này, em khiến anh quá thất vọng rồi.”
“Tô! Thương!”
Lý Nguyệt trong nháy mắt thẹn quá hóa giận, thở hổn hển nhìn Tô Thương, sau đó cô lại nghĩ tới Tô Thương tức giận như vậy, chứng tỏ là anh ấy để ý đến mình.
Thế là, trong lòng Lý Nguyệt thoải mái hơn một chút, nghiến nghiến răng nói: “Tô Thương, nếu như anh đều nghe thấy hết rồi, vậy thì em cũng không giấu anh nữa, em thật sự có một người anh trai tốt, chúng em thường ngủ với nhau, không có gì không nói cho nhau nghe cả,em ôm anh ấy ngủ, cô ấy ôm em ngủ, chúng em vô cùng thân thiết với nhau.”
“Lý Nguyệt, em im miệng đi, em muốn anh tức chết phải không!”
Tô Thương không kìm được tức giận, cảm thấy trên đầu mình dường như có một đồng cỏ, lạnh lùng nói: “Nói cho anh biết tên đó là ai, anh thề anh sẽ không tha cho nó.”
“Ừm hử,em đói rồi, em muốn đi ăn lẩu, nếu như anh muốn biết anh ấy là ai, thì cứ đi với em, em đã hẹn anh ấy gặp mặt ở tiệm lẩu.”
Nói xong, Lý Nguyệt lạnh lùng bước nhanh ra khỏi phòng.
Sắc mặt của Tô Thương cũng khó coi vô cùng, anh nắm chặt nắm tay, đi theo phía sau, quyết định chắc chắn phải giết chết tên đó.
Dám cắm sừng ông đây, con m* nó không muốn sống nữa rồi mà!
Ra khỏi trang viên nhà họ Lý, Lý Nguyệt đứng cạnh xe hơi của Tô Thương lạnh giọng nói: “Đồ ngốc, còn đứng ngẩn ra đó làm gì vậy, mở cửa xe cho em, có biết ga lăng tí nào không hả?”