"Tiêu Đình, theo như tôi biết thì đây là Nhật Đàm, lửa đỏ trong đầm nước này rất tốt cho việc rèn luyện thân thể Thanh Long, mọi người tự sắp xếp rồi thay phiên nhau vào ngâm trong cái bồn này, thực lực chắc chắn sẽ đột nhiên tăng mạnh lên."
Lưu lại một câu nói xong, Tô Thương liền thu hồi tâm thức của mình, sau đó cùng Lưu Huy cùng rời khỏi động phủ.
Trước khi đi, Tô Thương khống chế trận pháp, trực tiếp phá hủy hết thảy tất cả mọi thứ ở dưới Nhật Đàm.
Mấy phút đồng hồ sau.
Tô Thương cùng Lưu Huy đi đến chỗ máy bay trực thăng đậu, gặp được Trương Trọng Ngu.
"Điện chủ, chuyện giải quyết sao rồi?" Trương Trọng Ngu khách khí dò hỏi.
"Ừm."
Tô Thương gật đầu nói: "Long Bình Sinh đã chết, mọi việc đều được giải quyết ổn thỏa hết rồi."
"Vậy là tốt rồi... A, điện chủ, cô gái bên cạnh cậu là?" Bỗng nhiên, Trương Trọng Ngu nhìn thấy Lưu Huy, liền tò mò hỏi.
Tô Thương cười cười, không có trả lời, Lưu Huy thì bất mãn nói: "Lão già, tôi là Lưu Huy, ngay cả tôi mà ông cũng không nhận ra sao?"
"Đùa...Đùa gì vậy?"
Trương Trọng Ngu mặt mũi tràn đầy nghi vấn: "Cô là Lưu Huy? Lừa gạt ai vậy, cô xinh đẹp như vậy, thật là hiếm thấy mà, với lại Lưu Huy là đàn ông thì cô sao lại là cậu ấy được."
"Nhưng mà, khoan hãy nói nha, cô nhìn cũng có mấy phần giống Lưu Huy, nhưng mấu chốt là vẫn khác xa nhau lắm."
"Lão già."
Lưu Huy nhìn thấy Trương Trọng Ngu không tin, liền tiến lên một bước nói: "Ông có phải già rồi nên mắt kém không hả, lại đây, xích lại gần nhìn xem, ông nhìn tôi có phải là Lưu Huy hay không."
Khi nói, Lưu Huy còn cố ý lắc người, động tác đung đưa đặc biệt bắt mắt.
"Phụt!"
"Chớ có nhìn, chớ có nhìn!"
Trương Trọng Ngu vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác, máu mũi xém chút đều muốn phun ra ngoài: "Tôi cả đời quang minh lỗi lạc, đường đường chính chính, sao lại có thể lợi dụng người khác được, cô gái, đứng cách tôi ra xa một chút."
"Xì."
Lưu Huy thấy Trương Trọng Ngu vẫn là không tin, dứt khoát liền nói ra: "Quả nhiên không thể gạt được ông già, kỳ thực tôi thật không phải là Lưu Huy, Lưu Huy là anh tôi, tôi tên là Lưu...Lưu Ngữ Yên."
"Lưu Ngữ Yên, ừm, tên rất hay."
Trương Trọng Ngu tán dương một câu, sau đó lại chậm rãi quay đầu lại, bắt đầu thưởng thức Lưu Huy, đôi mắt đục ngầu lóe lên tia sáng khác thường: "Không nghĩ tới em gái của Lưu Huy lại xinh đẹp như vậy, tôi tung hoành năm sông bốn biển, vượt qua Tam Sơn Ngũ Nhạc, đều rất ít gặp được người quốc sắc thiên hương như này."
"Chúc mừng điện chủ, lại có thêm một giai nhân tuyệt sắc, sau này cả ngày lẫn đêm, không còn cô đơn nữa rồi." Trương Trọng Ngu cười nói.
Có thêm?
Giai nhân?
Trời ạ!
"Ông đánh rắm!"
Tô Thương mặt đen lên, sau đó mặt mũi tràn đầy nghiêm nghị nói: "Tôi đã có hôn ước rồi, cũng không phải loại thấy sắc là quên mất tình nghĩa, tôi sao có thể làm ra chuyện có lỗi với người phụ nữ của tôi chứ?"