...
Trên lôi đài.
Sắc mặt của Thạch Cửu Thiên vô cùng khó coi, mặt trầm như nước chăm chú nhìn về hướng ba giờ ở phía dưới.
Ở đó, có hai người, trước đó đã nhắc đến Thạch Ngọc Yến với giọng điệu tràn đầy khinh miệt và châm chọc.
"Cô của tôi, là người các ngươi có thể đánh giá được sao!?"
Ánh mắt Thạch Cửu Thiên lạnh lẽo, ngay lập tức cậu ấy ngưng tụ ra hai luồng chân khí, rồi bỗng nhiên phóng hai luồng chân khí đó ra.
Ầm!
Ầm!
Cùng với hai tiếng ầm vang lên, thì hai người vừa nãy nhắc tới Thạch Ngọc Yến bị đánh bay ra sau, máu bắn ra đầy trời.
Sau khi rơi xuống đất, lại tiếp tục phun ra một ngụm máu, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, hơi thở dần trở nên yếu đi.
"Tiểu trừng đại giới, lần sau còn dám nói một câu không phải với cô của tôi, thì tôi sẽ khiến mấy người chết không có đất chôn!" Thạch Cửu Thiên mặt trầm như nước nói, toàn thân tỏa ra khí tức vô cùng khủng bố, khiến người khác sợ bay mất hồn vía.
(*)小惩大诫: Tiểu trừng đại giới: có nghĩa là trừng phạt những sai lầm nhỏ, để bạn nhận được dạy dỗ không đến nỗi phạm sai lầm lớn.
"Thạch Cửu Thiên!"
Lúc này, có người đứng ra, nghiến răng nói: "Gan của cậu cũng lớn quá rồi, vậy mà dám phá luôn trận đấu."
"Hai vị đạo trưởng, Thạch Cửu Thiên trong lúc thi đấu đã ngang nhiên hành hung người khác, xin mời nghiêm trị!" Người này nói tiếp, đồng thời cúi người chào trọng tài của trận đấu.
"Vì sao lại phải nghiêm trị?"
Một trong hai vị trọng tài nói: "Trách nhiệm của chúng tôi là phòng ngừa có người lên lôi đài làm ảnh hưởng đến trận đấu, còn sự an toàn của người ở dưới, không phải làm phạm vi quản lý của chúng tôi."
"Thạch thiếu gia ra tay với người xem ở dưới, cũng không có trái với quy định của đại hội võ thuật, bần đạo vì sao phải trừng phạt cậu ta chứ?"
Người trọng tài này nhíu mày nói: "Ngược lại là anh, lại lớn tiếng kêu gào như vậy, còn ra thể thống gì nữa, còn không mau lui xuống!"
"Chuyện này..."
Người này là bạn của hai người lúc nãy, cho nên mới đứng ra để bảo vệ bạn mình.
Nhưng bây giờ, anh ta không dám đối nghịch với đạo trưởng của Võ Đang, thế là rầu rĩ chen vào, biến mất giữa đám đông.
"Hừ!"
Thạch Cửu Thiên hừ lạnh một tiếng, sau khi thay cô mình dạy dỗ mấy người nói năng lỗ mãng kia xong, cậu ấy mới nhìn sang Tây Môn Hổ Tiếu, trầm giọng nói: "Tây Môn Hổ Tiếu, lý do là gì vậy, sao anh lại bỏ cuộc?"
"Ha ha."
Tây Môn Hổ Tiếu đứng ở dưới lôi đài, khẽ cười nói: "Thạch Cửu Thiên, tôi tự biết mình không phải là đối thủ của anh, vì tránh để bị hành xác, cho nên chỉ đành đầu hàng nhận thua, bỏ cuộc trận đấu này."
"Anh khiêm tốn rồi!"
Thạch Cửu Thiên cười nhạo nói: "Người khác không biết, tôi còn có thể không biết thực lực của anh sao?"