“Cha, cha thật là thú vị. Con vẫn còn là một đứa trẻ, đáng yêu hồng hào. Cha đưa con ra chiến trường làm gì?”
Tô Tinh Hà không ngừng đá chân, nhưng chỉ có thể đạp lên không khí, cắn răng nói: “Mau thả con xuống, cha, loại việc như đánh đánh giết giết này không thích hợp với con, con nhỏ xíu như thế này, còn không to bằng một con kiến, nhìn thấy bọn họ đánh nhau con sẽ sợ hãi.”
“Câm miệng.”
Tô Thương ngắt lời nói: “Con giả vờ cái gì, dưới bầu trời này còn có chuyện làm con sợ hãi sao? Lúc làm kẻ cướp cướp bóc chủ sạp chợ đen Cửu Môn, cha không thấy con sợ hãi chút nào.”
“Cha nghe bảo vệ của chợ đen Cửu Môn nói, con ra tay rất tàn nhẫn. Một gậy đánh xuống, cao thủ Tông sư cũng choáng váng.”
**Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
“Cái đó, con...” Tô Tinh Hà cười khổ, sau đó đổi lời: “Được rồi, con không sợ, nhưng cha à, con không muốn ra chiến trường, thật nhàm chán.”
“Nếu không cha đi một mình đi, con ở lại Giang Bắc để phòng lỡ như.” Tô Tinh Hà đề nghị nói.
Tô Thương cười nói: “Để phòng lỡ như cái gì?”
“Cha thử nghĩ xem, chiến trường nguy hiểm đến mức nào. Người ta nói tướng quân trăm trận thì chết, một tướng nên công chết vạn người.”
Tô Tinh Hà nghiêm trang nói: “Cha, nhà họ Tô chúng ta đến thế hệ của con, con là con trai duy nhất.”
“Nếu chúng ta đều ra chiến trường mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ai sẽ nối dõi tông đường cho nhà họ Tô?”
Tô Tinh Hà nghiêm túc nói: “Cha đi một mình, nếu như cha chết, con còn có thể nhặt xác cho cha.”
“Cha, cha nghĩ xem, cha nghĩ cẩn thận xem, có phải là như vậy không?”
“Nghĩ cái đầu con!”
Tô Thương dùng một tay xách Tô Tinh Hà, một tay khác nâng lên dứt khoát gõ vào đầu cậu bé một cái, sắc mặt tối sầm nói: “Tổng kết lại, trong lòng con đang nghĩ đến nhặt xác cho cha?”
“Ai u.”
Tô Tinh Hà ôm đầu, đau đến mức nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn cắn răng nói: “Bằng không thì sao? Con là con của cha, con không nhặt xác cho cha chẳng lẽ còn sự lựa chọn nào khác sao?”
Tô Thương trừng mắt nhìn Tô Tinh Hà, sau đó nói: “Cha đã đồng ý với cha và ông nội là tối nay sẽ lên đường đến biên giới phía Nam, hơn nữa cha không yên tâm để con một mình ở lại Giang Bắc, cho nên con nhất định phải đi cùng cha.”
“Cha, cha quan tâm đến con. Con có thể hiểu điều đó. Con rất cảm động. Con không ngờ cha sắp chết đến nơi... Phì, không ngờ cha sắp xuất chinh mà vẫn nhớ đến con.”
Tô Tinh Hà cảm động đến phát khóc, nói tiếp: “Nhưng cha yên tâm đi, con sẽ tự chăm sóc bản thân, không để ai làm tổn thương con.”
Tô Thương nghe vậy, lại nghiêm túc nói: “Cha là sợ con sẽ thương tổn người khác.”