Thiên Sơn Tuyết đang nói, Tô Thương đã hành động rồi, môi trực tiếp chạm vào môi Thiên Sơn Tuyết rồi.
Cái hôn này, không phải chỉ lướt qua mà thôi, Tô Thương trọn vẹn tận hưởng thêm vài phút nữa.
Ngay từ đầu, Thiên Sơn Tuyết ơ ơ định phản kháng, có điều sau đó lại từ bỏ.
Trăng sáng trong veo, tất cả hoàn hảo ngay tại thời điểm này.
Lúc này.
Nơi xa, trong bóng tối.
Mặc Đao thiếu gia ở vùng núi thâm sâu vân vụ thấy vậy, mặt đều tức đến tái đi.
"Thật đáng giận!"
Mặc Đao thẹn quá hóa giận, dùng sức nện cho một cây đại thụ che trời bên cạnh một cái, trong mắt tràn đầy lửa giận.
Anh ta yêu Thiên Sơn Tuyết đến tận xương tủy, tình yêu này, nén ở trong lòng trọn vẹn đã hơn 10 năm.
Dù là Thiên Sơn Tuyết rời khỏi núi Cửu Phong, mai danh ẩn tích mấy năm, Mặc Đao vẫn luôn nhớ mãi không quên cô.
Thậm chí sau khi Thiên Sơn Tuyết trở về, sinh ra một đôi trai gái, Mặc Đao cũng không chê, vẫn đồng ý đón nhận Thiên Sơn Tuyết, muốn tận tâm tận lực làm người cha dượng tốt.
Thế nhưng mà!
Thiên Sơn Tuyết không cho anh ta cơ hội, một chút xíu cớ hội cũng không. Suốt 4, 5 năm qua, mặc dù Mặc Đao không chỉ một lần nói ra tâm ý với Thiên Sơn Tuyết, nhưng đổi lại đều là đối phương vô tình cự tuyệt.
Mặc Đao cũng không tức giận, ngược lại càng thêm yêu thích Thiên Sơn Tuyết, vẫn luôn ở sau lưng âm thầm ủng hộ Thiên Sơn Tuyết.
Sự chờ đợi này, cũng là 4, 5 năm rồi, nhưng Mặc Đao vẫn không oán giận, không hối hận.
**Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app tamlinh247. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là tamlinh247.org. Vui lòng đọc tại app tamlinh247 để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Giờ phút này.
Mặc Đao tận mắt nhìn thấy Thiên Sơn Tuyết yêu thích của mình, lại nằm trên đùi Tô Thương.
Đôi môi đỏ làm anh ta mê mẩn đã lâu, đang bị Tô Thương làm bẩn, răng của Mặc Đao đều đã cắn nát, chảy ra hai hàng nước mắt, tim như muốn bóp chết.
"Một nhành mai trắng, kiêu hãnh nở trong tuyết, chỉ tỏa hương vì người , yêu người ta yêu thì không oán trách không hối hận..."
Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Mặc Đao vang lên, nhạc chuông ‘một nhành mai’ thê thảm lập tức vang vọng bốn phía, cực kỳ hợp với tình hình.
Sau khi dừng lại vài giây, Mặc Đao hít một hơi thật sâu, bấm nghe điện thoại.
"Đồ nhi, Ta là sư phụ Tuyệt Tuyệt Tử của con đây, ở hướng bắc Võ Đang cổ trấn cách 50 dặm, có một quán rượu, sư phụ ở đó chờ con."
Trong điện thoại, truyền đến tiếng của Lâm Uyên, nói xong không chờ Mặc Đao trả lời, liền cúp điện thoại.
"Quán rượu!"
"Vì sao lại là quán rượu chứ!" Mặc Đao cuồng loạn kêu lên.
"Quá nửa đêm rồi còn gào khóc thảm thiết cái gì thế!"
"Cmn ai vậy hả, dọa ông đây giật nảy mình rồi!"