Một giây sau, giọng nói của Trương Ngu Ca bỗng im bặt, trong nháy mắt liền rơi vào hôn mê, cả cơ thể mềm nhũn muốn ngã xuống.
Trương Mộ Cổ thấy vậy, thì bước nhanh đến phía trước đỡ lấy Trương Ngu Ca, ôm chị gái mình vào lòng.
"Ồn ào quá, nói huyên thuyên không ngừng."
Tô Thương ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó nói: "Anh Mộ Cổ, tôi cho chị anh ngủ một lúc trước, đợi sau khi làm rõ đầu đuôi sự việc này rồi thì sẽ làm cho cô ấy tỉnh lại, anh yên tâm đi, linh khí của tôi đối với cô ấy chỉ có lợi chứ không có hại."
"Ừm, được, Tô đại thiếu gia làm việc, tôi đương nhiên an tâm rồi." Trương Mộ Cổ cười nói: "Kỳ thực, tôi lúc nãy cũng tính đánh ngất chị ấy, nhưng tôi không dám, tôi sợ sau khi chị ấy hồi phục trí nhớ sẽ đánh tôi bầm dập."
"Ha ha, bây giờ thì anh không cần lo lắng nữa, tôi thay anh làm rồi." Tô Thương cười to sảng khoái.
"Tô Thương, rốt cuộc là chuyện như thế nào vậy?" Lúc này, Lý Nguyệt ở bên cạnh nghi hoặc nói.
"Vợ à."
Tô Thương nhìn sang Lý Nguyệt, sau đó đem đầu đuôi câu chuyện kể rõ ràng cho Lý Nguyệt nghe.
"Trương Ngu Ca không phải là người gốc Giang Bắc, cũng không phải đến từ nhà họ Trương ở Giang Bắc sao? Người này thật sự là em trai cậu ấy sao?"
Lý Nguyệt sau khi nghe xong liền cẩn thận suy nghĩ một lát rồi nói: "Nghe các anh nói như vậy, thì em cảm thấy thân thế của Ca Ca quả thực có chút kỳ lạ."
"Em chính là hai năm trước quen biết cậu ấy, lúc trước cậu ấy không ở Giang Bắc, em nghe bác Trương nói, Ca Ca vẫn luôn sống ở nước ngoài, hai năm gần đây mới về nước."
"Nhưng mà trong quá trình tiếp xúc, em phát hiện ngoại ngữ của Ca Ca rất tệ, thậm chí không biết chút gì về ngoại ngữ cả, một người sinh sống ở nước ngoài 20 năm sao lại không hiểu tiếng nước ngoài chứ."
Lý Nguyệt nói tiếp: "Nhưng mà em cũng không để ý, em và Ca Ca lúc ở bên nhau cũng không trò chuyện về mấy vấn đề này, cô ấy rất thích chụp ảnh, cho nên chúng em thường nói về cái này hơn."
"Tô Thương, ý của anh là Ca Ca mất trí nhớ rồi, sau đó được bác Trương nhặt đem về nhà họ Trương?" Lý Nguyệt nghi hoặc nói.
"Anh không rõ."
Tô Thương lắc đầu, sau đó cười nói: "Chúng ta đoán tới đoán lui cũng chẳng có ý nghĩa gì, muốn biết rõ chân tướng sự việc, thì đi đến nhà họ Trương hỏi là biết ngay."
"Ừm."
Lý Nguyệt nghe vậy, bèn gật đầu nói: "Em biết nhà họ Trương ở đâu, nó cách đây không xa, em dẫn các anh qua nhé."
"Được."
Tô Thương nhìn sang Trương Mộ Cổ, nói: "Anh Mộ Cổ, vác chị anh lên, cùng đi nhé."
"Nhà họ Trương chăm sóc chị gái anh lâu như vậy, cũng không có làm hại cô ấy, đến nay cô ấy vẫn là còn là trinh nữ."