Tô Thương trịnh trọng nói: "Tô Thương tôi, ở đây xin thề, lời tôi vừa nói, nếu như tôi không làm được thì tôi sẽ lập tức chủ động rút lui khỏi vị trí điện chủ!"
"Điện chủ!"
Trương Nhược Mộc nghe vậy, vội vàng nhỏ giọng nói: "Không cần vật đâu, ngài không cần mang cảm giác chịu tội như vậy đâu, thế lực ba phương đến đây ngày hôm nay đều có bán Thần Tông, chúng ta..."
"Yên tâm."
"Lời tôi đã nói, sẽ không thu hồi."
Tô Thương lộ ra một nụ cười, tự tin nói: "Nếu ngay cả tài nguyên của Dược Vương Điện àm cũng không bảo vệ được, thì tôi có mặt mũi gì để làm điện chủ đây?"
"Chuyện này..."
Trương Nhược Mộc nhìn về phía Tô Thương, nhiệt huyết trong lòng nhất thời bị lời nói của Tô Thương đốt cháy, kích động nói: "Điện chủ uy vũ!"
"Điện chủ uy vũ!"
"Điện chủ uy vũ!'
"Điện chủ uy vũ!"
Tất cả y sư đang có mặt đều sục sôi tinh thần thể, ánh mắt nhìn Tô Thương đều tràn ngập kính nể.
"Ha ha!"
"Cậu nhóc điện chủ, khẩu khí lớn thật đấy!"
Thế nhưng lúc này, bên ngoài lại truyền đến một nụ cười khẩy châm chọc.
Soạt!
Khung cảnh ở đây nhất thời yên tĩnh lại, toàn bộ y sư đều quay đầu nhìn ra ngoài đại sảnh.
Ánh mắt Tô Thương cũng theo đó nhìn qua, trên mặt không hề có chút bất ngờ nào.
Với sức mạnh của anh bây giờ, anh đã phát hiện ra bọn họ vào lúc bọn họ còn chưa tiến vào sơn trang Y Vân.
Chỉ thấy lúc này, Đỗ Minh Viễn và Cổ Hồng Nguyệt dẫn theo mấy chục cao thủ xuất hiện ở bên ngoài đại sảnh.
Sau đó.
Bước chân của họ không ngừng nghênh ngang tiến vào đại sảnh.
Dưới khí thế của những người này, những y sư xung quanh sợ tới mức vội vã tránh đi, chừa ra một con đường.
Cứ như vậy, đám người Đỗ Minh Viễn và Cổ Hồng Nguyệt đã đứng ở giữa đại sảnh.
Thuộc hạ của hai thế lực kém nhất cũng là Địa Tông Cảnh, uy thế đương nhiên không bình thường, rất nhiều y sư sợ hãi, ai nấy cũng đều câm như hến.
Người nở nụ cười lạnh trước chính là Đỗ Minh Viễn.