Tô Thương bây giờ tâm tình rất tốt, một mình ngồi trước bàn rượu, thoải thoải mái mái uống chút rượu, tự tại biết bao.
"Tô Thương, Du Du đang trọng thương, hôn mê bất tỉnh, anh còn tâm trạng ở đây uống rượu sao?"
Đúng lúc này, Thiên Sơn Tuyết toàn thân áo trắng, im lặng đi tới, đứng trước mặt Tô Thương, khuôn mặt ngọc tuyệt mỹ có chút tức giận.
"Là Tuyết Nhi à."
Tô Thương rơi vào trạng thái hơi say rượu, khẽ cười nói: "Du Du đã được anh trị thương rồi, không còn đáng lo ngại gì đâu, hơn nữa bây giờ nó đã tỉnh rồi, chắc đang ở khách sạn Cửu Phong ăn cái gì đó rồi chứ nhỉ, sao hả, anh nói không sai chứ?"
"Tô Thương."
Thiên Sơn Tuyết lộ ra một nụ cười, mỉm cười nói: "Người tu chân quả nhiên không giống bình thường nha, khoảng cách xa như vậy, mà có thể cảm giác được Du Du đang làm gì."
"Ha ha, cũng không phải tất cả người tu chân đều có năng lực như thế, chỉ là người đàn ông của em không giống bình thường mà thôi."
Tô Thương cười cười, Sau đó đột nhiên nắm lấy cánh tay của Thiên Sơn Tuyết, nhân lúc có men rượu mà nói: "Đến đây, tuyết Nhi, nằm trong lòng anh nha, anh muốn thân mật với em một chút."
"Thần kinh gì thế hả, anh uống phải rượu giả rồi à?" Thiên Sơn Tuyết nhíu mày nói, muốn hất tay Tô Thương ra.
Từ khi nhận nhau đến giờ, hành vi của Tô Thương giống như quân tử, vẫn luôn giữ khoảng cách với Thiên Sơn Tuyết, đến nắm tay cũng chỉ mới hai lần, trừ cái đó ra còn lại thì không tiếp xúc gì khác.
Bây giờ, Tô Thương thế mà đưa ra, để cô nằm vào lòng anh ấy, cái này khiến Thiên Sơn Tuyết vội vàng không có sự chuẩn bị gì.
Chỉ có điều, Tô Thương có men rượu vào, tay phải nắm chặt, khiến Thiên Sơn Tuyết tránh không thoát được.
"Người đẹp Tuyết Nhi, đừng vùng vẫy nữa, đến đây đi!"
Lúc này, Tô Thương đột nhiên dùng sức, trực tiếp ôm Thiên Sơn Tuyết vào trong lòng của mình.
Võ Đang cổ trấn, quán rượu nhỏ vắng vẻ, ánh trăng như nước, chiếu nghiêng xuống.
Màu sắc cổ xưa kiến trúc cổ kính, bốn phía còn có tiếng côn trùng kêu vang, gió nhẹ vừa vặn, thời gian vừa tầm.
Tình cảnh này, thật sự là quá hoàn mỹ.
Tô Thương ngồi trên ghế, cúi đầu xuống, nhìn thấy mỹ nữ xinh đẹp nằm dưới chân của mình, không kiềm được mà nuốt một ngụm nước miếng, khóe miệng lộ ra một nụ cười.
"Tô Thương, anh...anh muốn làm gì?" Thiên Sơn Tuyết đón nhận ánh mắt Tô Thương, lập tức hoảng hốt, mặt đỏ ngượng ngùng mà nói.
"Hì hì, ông đây muốn hôn em, Thiên Sơn Tuyết, em tốt nhất đừng giãy dụa, nếu không đừng trách ông đây không khách khí!" Tô Thương giọng điệu bá đạo nói.
"Tô Thương!"
Thiên Sơn Tuyết mặt ngọc đỏ ửng lên, cắn răng nói: "Đầu óc anh bị con lừa đá cho hỏng rồi hả, muốn hôn em sao, nằm mơ đi nhé, em, ơ ơ ơ..."