Phong Khê thiếu gia khẽ cười nói: "Ngô Thanh Ảnh, tôi thừa nhận, trạng thái bây giờ của bà có thể đánh với tôi, nhưng cũng không có cách gì trấn áp được tôi, mà tôi chỉ cần kéo dài thời gian thì bà thua trận là điều không cần phải nghi ngờ."
"Còn nữa, Ngô Thanh Ảnh, bà vì muốn đối phó với tôi mà đã cưỡng ép cơ thể quá nhiều."
Phong Khê thiếu gia lạnh lùng cười nói: "Tôi có thể nhìn ra được, bà đã cưỡng ép thăng hoa cực hạn rồi, nghiền ép hết tất cả khí huyết của mình, một khi trạng thái này biến mất, khí huyết của bà sẽ ở trạng thái khô cạn nhất, nhẹ thì hôn mê, nặng thì thậm chí có thể mất mạng, hai loại tình huống, bất kể là loại nào thì bà đều nhất định phải chết."
"Ừm, cậu nói đúng rồi." Ngô Thanh Ảnh lại gật đầu lần nữa.
"Nếu đã như vậy, sao bà lại còn mạo hiểm như thế chứ, lựa chọn hy sinh tính mạng của mình mà liều chết với tôi?" Phong Khê thiếu gia tò mò hỏi.
"Không thăng hoa cực hạn thì không được mà."
Ngô Thanh Ảnh cười khổ nói: "Cậu khí huyết tràn đầy, đang ở giai đoạn sung sức, thực lực của cậu và tôi không chênh lệch nhau lắm, cứ tiếp tục tiêu hao thì tôi còn có thể đánh tiếp sao?"
"Sớm muộn gì cũng sẽ bị cậu mài cho chết, thà rằng như vậy, chi bằng thăng hoa cực hạn, đánh với cậu một trận." Ngô Thanh Ảnh ánh mắt kiên định nói.
"Hà tất phải như vậy chứ."
Phong Khê thiếu gia khẽ cười nói: "Ngô Thanh Ảnh, tôi thấy thực lực của bà không yếu, nếu như bà bằng lòng theo tôi, cùng ký khế ước với tôi, làm thuộc hạ của tôi thì có lẽ tôi sẽ xem xét tha cho bà một mạng, thậm chí, tôi còn tặng cho bà núi Cửu Phong này, tuyệt đối sẽ không đến xâm phạm nó, bà thấy thế nào?"
Dưới núi Cửu Phong, sau khi đám mây trắng dày bị xé nứt ra, mọi người đều có thể nhìn thấy Ngô Thanh Ảnh và Phong Khê thiếu gia rồi.
Đồng thời.
Bọn họ đều là người luyện võ cho nên thính lực cũng siêu hơn người bình thường, tự nhiên có thể nghe thấy được cuộc trò chuyện của hai người kia.
Ngay khi nghe tới đoạn Phong Khê thiếu gia muốn dụ dỗ Ngô Thanh Ảnh thì ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn, đồng thời nín thở trông chờ vào câu trả lời của Ngô Thanh Ảnh.
"Ha ha, nằm mơ đi!"
"Núi Cửu Phong vốn dĩ thuộc về chúng tôi, cậu lại mạnh miệng như vậy, còn muốn tặng cho tôi, ai cho cậu tư cách đó chứ hả?"
Ngô Thanh Ảnh nhìn thẳng vào mắt Phong Khê thiếu gia, lạnh lùng cười nói: "Ngược lại là cậu, Phong Khê thiếu gia, cậu không phải là đến để giết tôi sao, tại sao đột nhiên lại chiêu hàng, sao nào, sợ rồi sao?"
"Sợ?"
"Ha ha!"
Phong Khê thiếu gia ngửa mặt cười lớn, sau đó lại sầm mặt xuống nói: "Ngô Thanh Ảnh, tôi chỉ là muốn cho bà một cơ hội sống sót mà thôi, chứ có gì mà phải sợ bà chứ!"
"Tôi không cần, ra tay đi." Ngô Thanh Ảnh lạnh lùng nói.
"Hừ!"
Phong Khê thiếu gia mặt trầm như nước nói: "Nếu như bà đã không biết điều, vậy thì đừng trách tôi không nể mặt nữa!"
"Đừng tưởng rằng bà khôi phục lại khí huyết đỉnh phong thì có thể làm gì được tôi, bây giờ tôi sẽ cho bà thấy, chênh lệch giữa tôi và bà lớn như thế nào!"
"Chùy Tử Kim, đến!"
Vù!
Sau một giây, trong tay của Phong Khê thiếu gia đột nhiên lại có thêm một cái chùy lớn.