"Ông ấy nói, bảo vật tháp Lưu Ly chín tầng của nhà họ Tô, vẫn chưa hoàn chỉnh, ông ấy biết tầng thứ năm của tháp Lưu Ly ở đâu."
Lưu Sở Điềm nói như vậy, ngay sau đó lại mở miệng nói: "Tô đại thiếu gia, mặc kệ anh có đồng ý hay không, ông ấy cũng sẽ nói vị trí của tầng thứ 5 tháp Lưu Ly nói cho anh biết." Lưu Sở Điềm thận trọng nói, sợ đắc tội với Tô Thương.
"Hửm?"
Tô Thương nghe được những lời này, liền nhíu mày.
Người của nhà họ Lưu, lại biết được tháp Lưu Ly vẫn chưa hoàn chỉnh, chuyện này không phải chứ?
Ngoài ba tầng tháp Hư Không ra, 6 tầng phía sau đều là thêm vào, dùng những tài liệu rất bình thường.
Cha của Lưu Sở Điềm nói, đều là sự thật.
Nhưng mà chuyện này, chắc là rất bí mật, người nhà họ Lưu sao lại biết được chứ, xem ra có lẽ phải đi gặp cha của Lưu Sở Điềm rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Thương liền khẽ cười nói: "Cha của cô ở đâu?"
"Ngay ở thành phố, tôi có thể dẫn anh đi." Lưu Sở Điềm khách sáo nói.
"Ừm, được."
Tô Thương gật gật đầu, xem như đã đồng ý rồi.
"Vợ, anh cũng đi cùng." Lúc này, Vương Phú Quý bên cạnh mở miệng nói.
"Anh đi làm gì, ngoan ngoãn ở lại đây đi, sắp tới anh tốt nhất đừng rời khỏi Võ Đang, nếu không sẽ rất nguy hiểm."
Lưu Sở Điềm nói tiếp: "Anh là người tu chân, người nhớ thương khá nhiều đó nha."
"Hơn nữa lúc anh tranh tài, liên tục thổi kèn, anh biết có bao nhiêu thiên tài hận anh nhiều lắm không hả?"
"Huống hồ, cha em nói chuyện bí mật với Tô đại thiếu gia, đến em cũng không được nghe, anh đến cũng không có ý nghĩa gì đâu."
Cuối cùng Lưu Sở Điềm nói: "Anh ở đây chờ em, em đưa Tô đại thiếu gia đến đó, rồi sẽ trở về với anh ngay."
"Vậy cũng được." Vương Phú Quý nghe lời gật đầu.
"Ừm."
Cứ như vậy, Tô Thương cùng Lưu Sở Điềm rời khỏi núi Võ Đang.
Còn có A Ly đi theo, phụ trách bảo vệ cho Tô Thương, để phòng ngừa chuyện không may xảy ra.
"Anh Phú Quý, cô ấy là vợ anh hả, xinh đẹp lắm nha, có điều chuyện vừa nãy là thế nào nhỉ, anh nhận mình sợ quá nhanh rồi đó nha." Đưa mắt nhìn hai người rời đi, Trương Mộ Cổ kinh bỉ nói.
"Cái gì mà nhận sợ chứ, anh Trương Mộ Cổ, anh không hiểu thì đừng nói lung tung nha, tôi thế này rõ ràng là tránh hiểm khẩn cấp, mưu trí biết bao chứ." Vương Phú Quý nghiêm túc nói.
"Ha ha, anh được đó nha!"
Trương Mộ Cổ vỗ vỗ vai Vương Phú Quý, sau đó nói: "Đi thôi, dù sao cũng thi xong rồi, tôi mời anh uống rượu."
"Thôi đi, ai muốn cùng tên lưu manh nhà anh uống rượu chứ, không nghe vợ tôi nói sao, lát nữa cô ấy phải quay lại giúp tôi rồi, tôi phải đi tắm, phun xịt nước hoa, chuẩn bị hưởng thụ thế giới hai người đây."
Nói xong, Vương Phú Quý vứt tay Trương Mộ Cổ xuống, một mình đi ra.
"Cmn, ai là lưu manh chứ, tôi..."