Chỉ thấy Tô Thương hơi khẽ nâng lên cánh tay lên, trên bàn tay giống như có một loại sức lôi kéo, vậy mà đem ba linh hồn bao quanh người Đỗ Phi Dương, toàn bộ đều bị hút vào trong bàn tay anh ấy.
Sau đó, Tô Thương nhếch miệng lên, cười chế giễu nói:
“Đỗ Phi Dương, cảm ơn món quà anh tặng cho tôi nhé.”
Cảnh tượng vừa xảy ra ở hiện trường, khiến cho mọi người trợn mắt há miệng.
"Cái...cái tình huống gì vậy, Đỗ Phi Dương mời hồn phách tổ tiên ra, sau lại chạy vào tay Tô Thương rồi?"
"Bàn tay Tô Thương thật quỷ dị nha, ba hồn phách này thế mà bị anh ấy trấn áp rồi!"
"Cmn, nhanh nhìn kìa, cảnh giới của Đỗ Phi Dương rớt xuống rồi, lại trở lại Thiên tông đỉnh phong rồi!"
"Cái cmn đánh cái rắm gì nữa chứ, muốn mời lão tổ tông hỗ trợ, kết quả lão tổ tông lại bị đối phương nắm rồi còn đâu."
...
Giờ phút này.
Đỗ Phi Dương dừng bước, sắc mặt cực kỳ nghiêm trọng, trên trán mồ hôi đầm đìa, không thể tin được mà nhìn về phía Tô Thương.
"Anh làm cái gì với tôi vậy hả?" Đỗ Phi Dương vừa thở hổn hển, vừa nghiến răng nghiến lợi hỏi.
"Không có gì, chỉ là câu hồn qua đây thôi mà."
Lúc Tô Thương nói chuyện, ba đạo hồn phách tổ tiên nhà họ Đỗ đột nhiên cực kỳ cáu kỉnh, giống như muốn tránh khỏi trói buộc của Tô Thương.
"Hừ!"
Tô Thương lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng uy hiếp nói: "An phận một chút cho tôi, nếu không tôi lập tức khiến các người hồn phách đều hủy diệt hết!"
Lời này vừa nói ta, ba đạo hồn phách tổ tiên nhà họ Đỗ, lập tức không gây sự nữa, nhẹ nhàng ngoan ngoãn vờn quanh thân Tô Thương, giống như đang nịnh nọt Tô Thương vậy.
"Tổ tiên!"
Đỗ Phi Dương thấy vậy, nhất thời thẹn quá hóa giận, giọng điệu lạnh lùng nói: "Tô Thương, trả lại hồn phách tổ tiên cho tôi!"
"Ha ha, lúc trước còn muốn giết tôi, giờ lại nói tôi thả ba đạo hồn phách này đi, Đỗ Phi Dương, anh cảm thấy có thể không?" Tô Thương cười lạnh.
"Tôi..."