Không hề nghi ngờ gì nữa, Lan Diệu Y chính là một người đáng thương mà.
Nửa đời trước của cô ấy, thân bất do kỷ, không thể nói ra được những điều mình muốn, giống như một con chim hoàng yến, mặc cho tất cả mọi người ngắm nhìn.
Nếu như đổi lại là một người con gái bình thường khác thì có lẽ sẽ cảm thấy như vậy sẽ vô cùng vinh hạnh, thậm chí còn thấy tự hào, đắc ý.
Nhưng Tô Thương có thể nhìn ra được, Lan Diệu Y không phải là loại người an phận thủ thường, ham muốn hư vinh.
Cô ấy sẽ không cảm thấy kiêu hãnh vì được người khác tán thưởng, chú trọng, ngược lại, cô ấy sẽ cảm thấy đây là nổi sỉ nhục.
Bởi vì, cô ấy là Lan Diệu Y, thần tông trời sinh, bẩm sinh đã kiêu ngạo, cô ấy chắc chắn sẽ không chấp nhận thỏa hiệp với vận mệnh của mình.
Cô ấy chính là con thiên nga trắng muốt lạnh lùng đầy kiêu hãnh, nhưng đáng tiếc, vẫn luôn có người muốn đè cái đầu của cô ấy xuống, biến cô ấy thành con chim hoàng yến nuôi trong lồng.
Thật đúng với câu nói: Chí cao hơn trời nhưng phận lại bạc như vôi.
"Tô Thương!"
Lúc này, Lan Diệu Y nhìn Tô Thương, ánh mắt lạnh lẽo nói: "Chuyện của tôi, anh đã biết rồi, tôi có thể xác định với anh, sau khi đại hội võ thuật kết thúc, tôi chắc chắn sẽ dẫn nổ đá Tà Linh!"
"Mặc dù cô A Ly ở bên cạnh anh, thực lực thâm sâu khó lường, nhưng anh sẽ không ngăn cản được tôi đâu!"
Lan Diệu Y ánh mắt quyết liệt nói: "Tôi đã hòa cùng một thể với đá Tà Linh rồi, chỉ cần tôi nảy ra một ý nghĩ thì đá Từ Linh lập tức sẽ được khởi động!"
"Tôi có thể cảm nhận được, cô A Ly có thể giết được tôi, nhưng vẫn sẽ không thay đổi được sự thật đâu."
Lan Diệu Y nghiêm mặt nói: "Bởi vì, một khi tôi chết đi thì đá Tà Linh cũng sẽ tự phát nổ, đến lúc đó, tử khí sẽ cuồn cuộn dâng ra, trong vòng một trăm dặm toàn bộ giới luyện võ đều sẽ bị ảnh hưởng."
"Tô Thương, ở Võ Đang Cổ Trấn ắt hẳn cũng có người thân, bạn bè của anh nhỉ, anh không cần thiết vì một người phụ nữ mà không thèm quan tâm đến bọn họ chứ."
Giọng điệu Lan Diệu Y lạnh lùng, đề nghị nói: "Tôi cho anh một cơ hội, chỉ cần anh không đem chuyện hôm nay nói ra, thì sau đại hội võ thuật tôi có thể cho anh khoảng thời gian nửa tiếng đồng hồ để các anh rời đi đến một vùng gần đó, rồi tôi mới phá hủy Võ Đang Cổ Trấn."
"Cứ như vậy, anh cũng sẽ không có tổn thất gì cả, và cũng sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của tôi, thế nào?" Lan Diệu Y thản nhiên nói.
"Không được."
Tô Thương lắc đầu nói: "Tôi nói rồi, chỉ cần có tôi ở đây, đá Tà Linh sẽ không thể khởi động được."
"Hừ!"
Lan Diệu Y hừ lạnh một tiếng, cắn chặt hàm răng ngọc ngà của mình nói: "Tô Thương, anh đừng quá đáng, lẽ nào không sợ tôi chơi trò cá chết rách lưới sao hả!?"
Nói xong, đá Tà Linh ở trên đỉnh đầu của Lan Diệu Y đột nhiên phát sáng rực rỡ, tử khí bốc lên cuồn cuộn.
"Cô Diệu Y."
Tô Thương lại không hề hoảng sợ, khẽ cười nói: "Có thể trả lời tôi một vấn đề không?"
"Anh hỏi đi!"
"Ừm."