“Tô Thương, ha ha ha, suy cho cùng thì tôi thật sự là phải cảm ơn cậu thật tốt.”
“Nếu không phải cậu truyền thụ cho tôi công pháp tu chân thì tôi cũng không có khả năng sẽ có thành tựu như ngày hôm nay, lần sau gặp lại, tôi sẽ tha mạng cho cậu, xem như là báo đáp cậu.”
Trong mắt Lâm Uyên lộ ra ý cười lạnh, sau đó cậu ấy suy nghĩ một cái, trong tay lập tức xuất hiện một cây quạt nhỏ.
Cây quạt này không lớn, nó chỉ to bằng một bàn tay, có thể tỏa ra uy thế, lại có thể khiến linh hồn con người sợ hãi, đây chính là thánh vật Lư Sơn, Bách Độc Phiên.
Bách Độc Phiên vừa xuất hiện, bụi cây xung quanh lập tức chuyển thành màu đen khô vàng, ngay cả trong không khí cũng tản ra độc khí quỷ dị.
“Bách Độc Phiên có thể phản ứng với linh khí, điều này chứng tỏ tổ tiên Lư Sơn mình hơn một nửa cũng là tu chân giả.”
Lâm Uyên cầm Bách Độc Phiên trong tay, cậu ấy suy đoán: “Trải qua nhiều năm, luyện khí sĩ biến mất, trên dưới Lư Sơn bắt đầu tập trung tu luyện cổ võ, cho nên không có ai có thể kích hoạt Bách Độc Phiên, thu được linh khí khổng lồ bên trong nó.”
“Lần này mình đánh bậy đánh bạ, luyện ra được linh khí, do đó có thể mở ra phong ấn của Bách Độc Phiến, một bước lên trời.”
Khóe miệng Lâm Uyên nhếch lên, nói: “Mình hấp thụ một phần linh khí vô cùng nhỏ ở bên trong đã là bán bộ Trúc Cơ, nếu như mình hấp thụ toàn bộ, chỉ sợ là mình sẽ có thể đột phá Trúc Cơ, thậm chí là kết đan.”
“Chỉ có điều, bây giờ mình đã rất mạnh rồi, nếu mình muốn đột phá Trúc Cơ thì chỉ trong chốc lát là có thể hoàn thành.”
Dứt lời, Lâm Uyên ngẩng đầu nhìn về phía Võ Đang, lẩm bẩm nói: “Bách Tông hội võ năm nay không giống như bình thường, căn căn cứ theo suy đoán của lão già ở Thiên Cơ môn mấy trăm năm trước, sau Bách Tông hội võ, trời đất sẽ thay đổi lớn.”
“Vì vậy vị trí thứ nhất của Bách Tông hội võ lúc này phải là người được trời chọn, các tông phái cổ võ lớn đã ước định, thuận theo Thiên Đạo, để cho hạng nhất của trở thành Cổ Võ minh chủ, nắm giữ giới cổ võ, ứng phó với sự thay đổi mới tiếp theo.”
Khóe miệng Lâm Uyên nhếch lên, nói: “Bây giờ ông đây đã trẻ lại, ngay cả xương cốt cũng thay đổi, hoàn toàn chính là một thiếu niên mười mấy tuổi, phù hợp với điều kiện dự thi.”
“Hơn nữa, lại riêng vào lúc này, ông đây còn lấy được công pháp tu chân, ha hả, chẳng phải ông đây là đứa con được trời chọn sao?”
Ánh mắt Lâm Uyên lạnh lẽo, cậu ấy nói: “Bách Tông hội võ năm nay, vị trí hạng nhất chắc chắn sẽ thuộc về ông đây, cũng chỉ có ông đây, mới có thể thống lĩnh giới cổ võ, ha ha ha!”
Suy nghĩ đến đây, Lâm Uyên cất Bách Độc Phiên, bóng dáng lập tức biến mất tại chỗ.
…
Bên kia.
Vùng núi tế trời.
Sơn chủ núi Thái Sơn - Thạch Hạo Hãn đã sớm rời đi, lựa chọn không đồng hành cùng Thạch Cửu Thiên.
Lúc này.
Thạch Cửu Thiên cả người là quần áo thể thao màu trắng đang một mình xuống núi Thái Sơn.
“Cô, cô cứ yên tâm đi, cháu nhất định sẽ quan tâm em họ Tô Thương nhiều hơn, vị trí hạng nhất của Bách Tông hội võ, trừ cháu ra cũng không còn có thể là ai khác, đến lúc đó, cháu sẽ xin ông nội thả cô ra ngoài, để cô và dượng một nhà đoàn tụ.”
Thạch Cửu Thiên mang theo mục tiêu của bản thân, tư thế oai hung, lái xe thẳng đến núi Võ Đang.
…
Phía Nam, núi Cửu Phong.