"Ha ha, tôi có thể có chuyện gì được chứ."
"Vậy tôi yên tâm rồi, tông chủ bây giờ đang ở đâu rồi, những người khác trong nhà họ Tô cũng không sao chứ?" Đổng Văn Thắng thở dài một hơi rồi hỏi tiếp.
"Không có gì đáng lo ngại, còn về Đoàn Tứ Hải..."
Tô Thương cười cười, sau đó bình thản nói ra: "Tôi sao có thể để ông ta đi được chứ, ông ta đã bị tôi giết rồi."
"Cái gì?"
"Giết!"
Đầu dây bên kia điện thoại của Đổng Văn Thắng, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, liên tục kinh sợ: "Cậu chủ, cậu, cậu giết tông chủ Vô Ảnh Tông?"
"Ừm." Tô Thương gật đầu.
"Đây..."
Đổng Văn Thắng nghẹn họng không nói nên lời, trong lòng cực kỳ dao động, nhất thời không biết nên nói gì cho đúng nữa.
Tông chủ Vô Ảnh Tông, thiên tông mạnh mẽ, người sáng lập ra cả một tông phái, từng theo học ở vùng núi tế trời, nghe nói thầy của ông ấy là sơn chủ Thái Sơn, oai phong lẫm liệt trong giới cổ võ.
Nhưng bây giờ, tông chủ lại chết trong tay cậu ấy, mà cậu chủ chỉ là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, điều này thật sự khiến người nghe kinh hãi.
"Thôi đừng nói về chuyện này nữa, Đổng Văn Thắng, Hứa Sơn Cư vẫn đang ở cạnh ông chứ, ông với ông ấy, đến chợ đen Cửu Môn chờ tôi, tôi lập tức qua đó, hôm nay, tôi muốn giúp ông ấy đặt chân lên thiên tông."
"Vâng, cậu chủ!"
Đổng Văn Thắng một mực cung kính trả lời, ông ấy đối với mệnh lệnh của Tô Thương thì không dám có chút chần chờ nào.
"Ừm."
Tô Thương gật đầu, lập tức tắt điện thoại, đứng dậy đẩy cửa đi ra ngoài.
Anh ấy lựa chọn chợ đen Cửu Môn để hẹn Đổng Văn Thắng và Hứa Sơn Cư là có mục đích, định để Lưu Huy và Vương Trại tìm hiểu một chút tình hình.
Bởi vì anh ấy có lẽ đoán được, người đưa Du Du đi có đến khoảng chín, mười phần chính là Thiên Sơn Tuyết, có lẽ Lưu Huy và Vương Trại sẽ biết một số tin tức mật.
Sau khi rời khỏi phòng, Tô Thương liền đến phòng khách trang viên, vừa đúng lúc gặp phải Lý Nguyệt.
"Tô Thương!"
Lý Nguyệt nhìn thấy Tô Thương, bỗng nhiên hết sức vui mừng, kích động mà hỏi: "Sao anh bước xuống giường được, vết thương của anh ổn rồi sao?"
"Ừm."
Tô Thương đi đến, ôm Lý Nguyệt thật chặt vào ngực, hít thật sâu mùi tóc của Lý Nguyệt, dịu dàng nói: "Vợ à, anh đã khỏi hẳn rồi, cảm ơn em mấy hôm nay đã chăm sóc anh."
"Tuy anh hôn mê, nhưng tất cả những việc em làm, anh đều có thể cảm nhận được, vợ à, anh yêu em, từ nay về sau anh sẽ dùng tính mạng của mình để yêu em." Tô Thương nghiêm túc hứa hẹn.
"Tô Thương..."