Trước khi đến.
Tô Thương đã tính toán xong xuôi sẽ noi cho cha và ông nội mình biết chuyện mình là Tô Huyền Thiên.
Dù sao sớm muộn gì cũng phải nói thật, không bằng bây giờ anh nói thật luôn.
“Thằng nhãi, con muốn nói chuyện gì?”
Tô Thần Binh khựng lại một chút, ấy vậy mà lại có chút khủng hoảng, cắn răng nói: “Không phải con lại làm con gái nhà ai to bụng rồi đấy chứ?”
“?”
Tô Thương đen mặt nói: “Cha à, ở trong lòng cha con là loại người bất trị đến vậy sao?”
Tô Thần Binh nhìn Tô Thương rồi sau đó nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”
“Trời đất!” Tô Thương không còn lời nào để nói.
“Thôi được rồi Tô Thương, rốt cuộc là có chuyện gì, cháu cứ nói thẳng đi.”
Vẻ mặt Tô Kiền Khôn hiền từ nói: “Ông biết cha cháu dạy dỗ cháu rất nghiêm khắc, suốt ngày không đánh thì cũng mắng cháu, nhưng cháu cứ yên tâm đi, có ông nội ở đây rồi.”
“Nếu chị cháu Dực Cân không khuyên bảo được cha cháu thì ông cũng sẽ hỗ trợ, nó đừng mong động vào một sợi tóc của cháu.”
“Cha cháu thực sự có khả năng làm ra chuyện đó, nhưng bây giờ xương cốt ông ấy đã vỡ nát cả rồi, nếu còn muốn đánh cháu thì đúng là chuyện viển vông.”
Tô Thương thầm cười trong lòng, sau đó điều chỉnh lại cảm xúc rồi nói: “Ông nội, cha, không phải con cố ý gạt hai người chuyện này, hơn nữa chuyện này thực ra phải trách hai người mới phải.”
“Thực ra, ngoài cái tên Tô Thương ra thì bên ngoài, con còn một cái tên khác đó là…”
Dứt lời, Tô Thương quay người sang chỗ khác, xoay lưng về phía ông nội và cha anh, âm thầm sử dụng thuật dịch dung rồi từ từ quay người lại.
“Có chuyện thì mau nói, đừng có kéo dài thời gian nữa, con còn quay qua quay lại làm cái…”
Tô Thần Binh không kiên nhẫn thúc giục Tô Thương nhưng ngay sau đó, ông ta lập tức nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, vẻ mặt Tô Thần Binh nhanh chóng trở nên kính ngưỡng, vội vàng chào hỏi: “Chú… Chú Huyền Thiên.”
“Ôi chú em!”
Tô Kiền Khôn cũng kích động không thôi, vội vàng cười nói: “Ha ha ha, chú em ngoan của anh, mấy ngày không gặp làm anh nhớ em muốn chết, mấy hôm nay em bận làm gì thế.”
“Khụ khụ.”
Tô Thương xấu hổ sờ lên mũi, sau khi biến thành Tô Huyền Thiên, anh nhìn cha và ông mình không biết nên nói cái gì cho phải.
“Ông nội, cha.”
Lúc này, vẻ mặt Tô Dực Cân tươi cười nói: “Hai người có phải nhầm lẫn quá rồi không, cái gì mà chú Huyền Thiên, cái gì mà chú em, Tô Huyền Thiên chính là Tô Thương đó ạ.”
Gì cơ!
Tô Thương?
Tô Huyền Thiên là Tô Thương?